vàng chanh lúc này đã
ở sát tay áo anh, gần đến khó tin. Cô gái chìa cho anh quyển sách:
- Nếu không phải vì tôi, chắc chắn anh quan tâm đến thứ tôi cầm. Anh có
muốn mượn quyển sách này đọc vài trang cho mắt được bận rộn chút đỉnh
chứ?
- Cảm ơn. Cô thật tốt bụng...
Lật vội quyển sách, Hải chúi mũi vào, che giấu nỗi bối rối mỗi lúc một tăng
lên.Nhưng, ngay tức khắc anh nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm
khác. Quyển sách được viết bằng một loại chữ tượng hình. Thú thật là anh
không thể phân biệt đây là tiếng Hàn, tiếng Nhật hay là tiếng Hoa nữa.
Chẳng biết làm gì hơn, anh đành làm ra vẻ chăm chú đọc, rồi lật tiếp vài
trang. Tiếng cười cố nén bên cạnh bỗng bung ra:
- Kể ra đọc sách ngược cũng mệt đấy! Tại sao anh không nói ngay từ đầu là
anh không biết tiếng Nhật? Tại sao anh không thừa nhận anh ngắm nhìn tôi
thật là thú vị? Nói dối và cắn răng chịu đựng hậu quả của nó đâu có dễ chịu
gì!
Hải cắn môi. Mặt anh đang nóng ran, mồ hôi lấm tấm trên thái dương và
chóp mũi. Sự lúng búng khốn khổ căng lên. Cảm giác yếu thế, bị tù hãm
trong vòng vây kém cỏi và sự tự ti về chính bản thân mình. Tất cả đột nhiên
chuyển thành cơn phẫn nộ bùng phát.Khá thô bạo, gần như anh ném trả
quyển sách vào lòng cô gái ngồi cạnh. Hải đứng dậy, bước đi như chạy về
phía bức tường kính. Anh chẳng buồn để tâm đến những tia mắt tò mò nhìn
theo mình nữa. Bên ngoài bức tường, ánh mặt trời trắng lạnh lênh láng trên
đường băng. "Cố gắng một chút nữa thôi. Chỉ cần xong việc, thì ta sẽ rời
khỏi nơi đây, thoát khỏi những kẻ xa lạ hợm hĩnh này..."- Hải lầm bầm tự
an ủi. Bỗng, chân anh run nhẹ. Cái bụng đói ăn chết tiệt. Nếu ở nhà, chỉ cần
tu cốc nước đánh lừa cảm giác là ổn thỏa. Dạ dày nhói đau. Anh bước
chuệnh choạng đi về phía quầy bán thức ăn nhanh, liếc mát nhìn vào tủ
kính. Mọi thứ đều đề giá rất đắt. Đắt không sao tin nổi. Mắt Hải hoa lên.