- Cậu nghĩ nếu Hữu tham gia làm cùng tụi mình, cái chuyên đề này sẽ tốt
hơn?
- Tớ không biết nữa... - Hải bối rối thật sự. Anh không nghĩ Vĩnh sẽ lái câu
chuyện theo chiều hướng khác hẳn những gì đang sôi sục bên trong đầu anh
- Tớ chỉ nghĩ về sự công bằng. Và nói thiệt, tớ không thể quên những trò
ma giáo của thằng quỷ đó đã từng gây ra cho tụi mình, Vĩnh ạ.
- Có lẽ tớ nghĩ khác cậu chút ít. Khi chấm chuyên đề, giảng viên sẽ chẳng
quan tâm đến mối quan hệ giữa chúng ta với Hữu. Vì thế, tốt nhất cứ làm
việc hết sức trong khả năng của tụi mình. Chuyên đề này rất hữu dụng cho
công việc về sau. Hãy tách công việc và tình cảm riêng ra. Cứ nghĩ nó có
lợi cho chính mình, cậu sẽ không lăn tăn chuyện khác - Vĩnh nhún vai -
Nếu Hữu được thêm một điểm cao dựa vào công sức người khác, thì như
xưa nay, tớ cũng chẳng thấy có gì đáng phải quan tâm!
- Nhưng chuyện cậu lôi tớ vào bện viện để lo cấp cứu thằng Hữu bị đụng
xe, rồi chuyện cậu còn ứng ra một đóng tiền cho nó chữa bệnh thì dính líu
gì tới công việc? - Hải thẳng thắn phơi bày băn khoăn suốt mấy ngày qua.
- Ừ. Không dính líu gì tới công việc. Chỉ đơn giản là nó gặp nạn, mình biết
chuyện thì không thể không giúp đỡ. Tớ chẳng ưa thích trò đóng vai người
tốt. Nhưng đó là việc phải làm. Cậu dư biết, Hữu ở thành phố cũng đâu có
ai thân thích. Có tiền đó, chạy xe đẹp đó. Nhưng khi gặp nạn, chỉ có bạn bè
ra tay thôi!
- Cậu nói vậy tớ hiểu rồi! - Hải gật đầu nhè nhẹ - Cậu biết cậu luôn tốt với
mọi người. Nhưng khi thấy cậu tử tế với thằng khốn kiếp ấy, tớ ngạc nhiên
quá! Thôi được rồi, bỏ qua chuyện này nghe.
Vĩnh mỉm cười, không nói gì thêm. Anh đứng dậy, ra khỏi phòng máy tính,
đi xuống căn-tin mua chai nước suối. Từng chùm tia nắng chói chang
xuyên qua các hoa gió dọc theo hành lang, hắt hơi nóng hầm hập vào lưng
anh. Anh rảo bước nhanh hơn. "Tớ chẳng ưa thích trò đóng vai người
tốt...". Câu nói của chính anh vẫn xoáy mạnh trong óc. Trong tất cả những
gì anh vừa nói với cậu bạn thật thà, duy nhất đó là điều gần giống sự thật.
Còn lại chỉ là một nắm dối trá. Hải quá hiền và quá tin cậy vào bạn để có
thể nhận ra sự thật. Vĩnh hiểu rất rõ mình đang thay đổi. Một mặt, anh vẫn