mợ . Nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Tôi ngủ một mạch từ tối đến sáng, không mộng mị
.
Sau này, đã nhiều lần tôi muốn kể câu chuyện đó với Hà Lan và hỏi xem có phải nó
thật đã bay lơ lửng tối hôm đó hay không. Nhưng tôi cứ lưỡng lự hoài và rốt cuộc
tôi đã không nói gì. Tôi e rằng Hà Lan cũng sẽ bảo tôi "Ngạn hư lắm " như bà tôi và
cô Thịnh đã từng bảo . Mà một viễn ảnh như vậy thì chẳng sáng sủa gì.
Vì thế, tôi đành ngậm tăm. Mãi cho đến bây giờ. Và cũng mãi cho đến bây giờ, tôi
vẫn tin rằng tối hôm đó quả thật Hà Lan đã bay lơ lửng trong ánh trăng, và nếu
như lúc đó tôi nhìn nó lâu thêm chút nữa, biết đâu nó sẽ tan luôn vào kỷ niệm. Và
như vậy, câu chuyện này sẽ chẳng có dịp hồi sinh.
Chương 09
Nhưng đó là câu chuyện ban đêm, những đêm trăng sáng trên đường làng. Còn
ban ngày, Hà Lan vẫn đặt chân trên mặt đất, đi lại và chạy nhảy . D-ôi bàn chân đó
một hôm bỗng bầm tím. Tôi nhìn thấy điều đó khibắt gặp Hà Lan đang ngồi khóc
rấm rức sau hè trong giờ chơi .
Tôi liền ngồi xuống cạnh nó, tròn mắt hỏi:
- Ai làm gì mày vậy ?
Hà Lan mếu máo:
- Thằng Hòa .
- Nó làm gì ?
- Nó giật dây thun của Hà Lan. Hà Lan giật lại, thế là nó dẫm lên chân Hà Lan.
Vừa nói, Hà Lan vừa duỗi chân cho tôi xem những vết bầm. Một nỗi phẫn nộ bất
thần dâng lên trong lòng tôi khiến tôi muốn nghẹn cổ. Tôi hiểu, đó là sự chịu đựng
và nhẫn nhục lâu ngày bị tích lũy lại, cồn cào và sôi bỏng, nhưng trước nỗi sợ bị
trừng phạt, nó không dám phát lộ ra, chỉ biến dạng thành mối căm ghét sâu cay,
chồng chất và thù địch. Nhưng bây giờ, xúc động và phẫn uất trước những giọt
nước mắt của Hà Lan, tôi không cảm thấy sợ hãi nữa . Tôi nói với Hà Lan:
-Tao sẽ đánh nó.