MẮT BIẾC - Trang 7

quyết giữ nguyên ý định trừng phạt mọi người bằng cái chết đáng thương của
mình. Dĩ nhiên tôi không muốn chết hẳn. Chết hẳn như chú Hoan đám ma tháng
trước, tôi sợ lắm. Vợ con chú khóc như ri nhưng chú thì chẳng nghe thấy gì. Chú
ngủ, ngủ hoài và sẽ chẳng bao giờ dậy nữa . Mẹ tôi bảo vậy .
Không, tôi không định chết như chú Hoan. Tôi chỉ chết chừng năm ngày thôi . Lúc
ba mẹ tôi, ông bà tôi và những người thân khóc khô hết nước mắt thì tôi sẽ sống
dậy trước sự hân hoan chào đón của mọi người . Lúc ấy, mọi người sẽ chen lấn
giành giật nhau để được ôm lấy tôi . Ai tôi cũng cho ôm nhưng ba tôi thì không. Tôi
sẽ lạnh lùng hất tay ba tôi ra, bất chấp vẻ đau khổ ánh lên trong đôi mắt ba .
Nhưng dù sao, cuối cùng tôi cũng suy nghĩ lại và để cho ba tôi ôm tôi nhưng ba sẽ
phải là người sau chót được đến gần tôi . Những ngày sau đó hẳn là
những ngày rất tuyệt vời đối với tôi . Tôi sẽ tha hồ vấy bẩn áo quần, tha hồ nghịch
cát, thậm chí chôn cả
người trong cát, chỉ chừa hai lỗ muĩ, mà vẫn không sợ bị đòn. Mải chìm đắm trong
viễn cảnh xán lạn đó, tôi quên béng cả khóc. Trong khi tôi đang nghĩ xem cần phải
giở những trò nghịch ngợm gì nữa với sự tự
do quá mức của mình thì tiếng cô Thịnh khẽ vang lên sau lưng:

- Ngạn đứng làm gì đó ?

Giọng nói dịu dàng của cô Thịnh kéo tôi về với thực tại . Giấc mơ huy hoàng biến
mất và tôi cay đắng hiểu rằng chẳng làm gì có chuyện nghịch cát mà không bị ăn
đòn, rằng đời tôi sẽ còn đau khổ dài dài .
Càng nghĩ tôi càng buồn tủi và bất giác tôi rơm rớm nước mắt.

Cô Thịnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, hỏi:

- Ba Ngạn đánh Ngạn có đau không?

Tôi nức nở:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.