MẮT BIẾC - Trang 97

không ngày nào hết?
Tôi rẽ ngoặt xe ở một góc phố và không biết mình đang rời bỏ một con đường hay
đang rời bỏ một giấc mơ .

Tôi về đến nhà đúng lúc Dũng vừa dắt xe ra .

Chương 38

Tôi không cố tự đánh lừa mình nữa . Tôi hiểu điều gì đang xảy ra và cố đón nhận
nó bằng một thái độ
bình tĩnh như đón nhận một vết thương của số phận. Tôi cũng tự nhủ tôi đừng
trách Hà Lan. Rằng nó có quyền chọn lựa con đường của riêng nó. Rằng tôi không
thể buộc nó phải gắn bó lòng mình với những kỷ
niệm của một thời thơ ấu dài lâu . Tôi không thể bắt Hà Lan phải giống tôi .
Tôi khác. Không ai bắt tôi phải hoài vọng kỷ niệm. Không ai bắt tôi phải nhớ da
diết cái làng nhỏ xa xăm của mình mỗi khi chiều xuống. Không ai bắt tôi đêm nào
cũng phải mơ thấy bóng trăng tuổi thơ treo lơ
lửng trên đường làng và rơi từng giọt vàng xuống giàn hoa thiên lý. Những điều đó
xảy đến một cách tự
nhiên, cũng giống như hồi học lớp chín, một hôm nhìn vào mắt Hà Lan, lần đầu
tiên tôi cảm thấy lòng mình dậy sóng. Mà chẳng hiểu vì sao .

Bây giờ thì tôi hiểu . Và cũng lại hiểu rằng, với Hà Lan bây giờ, Dũng hấp dẫn hơn
tôi nhiều . So với Dũng, tôi chỉ là một thằng con trai quê mùa . Quê mùa từ lối sống,
từ cách ăn mặc đến cách tỏ tình. Bây giờ chẳng còn ai tỏ tình bằng cách bõ công
ngồi gảy đàn và rụt rè hát lên những lời bóng gió. Hệt như
một thằng ngốc. Tôi cứ bắt chước Trương Chi, hèn gì hồn tôi chết đuối . Mà những
bản tình ca cũng chẳng ra gì, ngay từ đầu Dũng đã liệt vào loại "cổ điển" vứt đi .

Tôi chẳng trách Hà Lan. Nhưng tôi không buồn gặp nó nữa . Tôi giã từ con đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.