MẮT EM NGƯỜI SÀI GÒN - Trang 109

Chu Sa Lan

Mắt em người Sài Gòn

Chương 8

Nhật Yên mở cửa bước ra ngoài lan can. Tuy đang giữa mùa hè nhưng có lẽ
vì ở trên cao nên gió man mát. Building cao ngất. Dây điện chằng chịt.
Tiếng xe cộ rì rầm. Bóng người đi chầm chậm dưới đường. Sài Gòn. Thành
phố thật xa lạ. Lạ từng con đường. Hàng cây. Lạ nét mặt người. Sài Gòn.
Nơi anh sinh ra nhưng cảm thấy ít thân quen.

Chợ Bà Chiểu. Người đi lại nườm nượp. Tiếng rao hàng lanh lảnh. Mùi
thức ăn hòa với mùi dầu mỡ bốc lên thành ra một thứ mùi đặc biệt chỉ có ở
các chợ của thành phố Sài Gòn. Ở các chợ của một xứ văn minh như Mỹ
thời mọi thứ đều ngăn nắp, trật tự và sạch sẽ. Còn ở đây cái gì cũng lạ mắt.
Cái gì cũng xô bồ. Cái gì cũng hổn tạp. Chợ ở đây có cái mùi đặc biệt mà
suy nghĩ mãi Nhật Yên cũng không thể nào đoán ra là mùi gì. Bị làn sóng
người đẩy đi, anh tò mò nhìn ngắm cũng như tìm kiếm một hình ảnh hay
đôi mắt của một người nào đó. Người dân ở đây cũng khác lạ. Đa số đều ít
nói và dè dặt. Dường như trên khuôn mặt xương xương, gầy gò đều dấu kín
nỗi buồn rầu, ủ ê hoặc lo âu. Họ không có nét vui cười tự nhiên như những
người ở xứ khác. Nếu cười cũng chỉ là gượng gạo. Có nói cũng nói chừng
mực. Bước lững thững một quãng anh đi vào khu vực bán thức ăn. Người
ta bày bán các thức ăn bình dân như bún, cơm tấm, xôi và nhiều thứ chè mà
anh không biết tên. Những người đàn ông ăn mặc tồi tàn, ngồi trên những
cái ghế nhỏ và lùn ăn uống một cách vội vàng và hối hả có lẽ vì đói bụng.
Tò mò Nhật Yên ngồi xuống một cái xạp có một bà già đang cúi đầu lui cui
thổi cái lò than.

Cậu ăn cái gì hả cậu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.