hồ có tiếng sóng vỗ triền miên. Tiếng hàng cây dương reo hoài hủy buồn
thật buồn. Anh có cảm tưởng người con gái có đôi mắt đẹp tuyệt vời giống
như nàng tiên trong những truyện thần thoại xa xưa với mái tóc đen dài
chảy trên bờ vai áo bà ba, che khuất nửa khuôn nhạt mờ dưới ánh trăng
mồng mười từ ngoài sân dọi vào. Không khí ẩm ướt như muốn mưa.
" Quỳnh Trân muốn gặp ba...
Giọng nói của nàng nghèn nghẹn. Đặt tách trà nóng xuống bàn, Nhật Yên
nhìn vào mặt Quỳnh Trân và cô gái cũng nhìn lại. Cuối cùng nàng cúi mặt
xuống để giấu nụ cười.
" Anh đoán ba em là người đã vẽ bức tranh?
Nhật Yên gật đầu thay cho câu trả lời. Trầm ngâm giây lát anh mới lên
tiếng.
" Má của Trân đã xác nhận người con gái trong tranh chính là mình. Nơi
góc bên phải của bức tranh có hai chữ Miên Trường. Anh nghĩ hai chữ đó
phù hợp với tên Miên Trường của ba em. Còn chuyện tại sao bức tranh đó
lại lưu lạc qua tận bên Mỹ thời anh chịu thua. Mình phải chờ má của Trân
kể tiếp mới có thể đoán được...
" Vì lý do gì mà ba má của Trân xa nhau?
Quỳnh Trân lẩm bẩm trong lúc nhìn ra khung cửa sổ. Tuy nàng lẩm bẩm
song Nhật Yên cũng nghe được. thong thả nhấp một ngụm nước trà nóng
Nhật Yên từ từ lên tiếng.