Những buổi đó ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
Ôi mắt xa khơi ! Ôi mắt dị kỳ !
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Có chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số...
Nhật Yên rùng mình nổi gai ốc. Anh cảm thấy không khí trong căn phòng
khách như đông đặc lại, nằng nặng, sền sệt cái lạnh lẽo lạ lùng. Bốn chữ
yêu là mệnh số như là tia chớp lóe sáng trong đêm giông bão âm u, khai mở
cái tâm u tối của anh. Mọi sự vật, hình ảnh và ngay cả chị Tú Anh như mờ