MẮT KẼM GAI - Trang 24

cũng không ai hay biết. Tôi có thể cung cấp cho đại đội của bà một số M16,
M79, trung liên, đại liên và lựu đạn...
Bà Bùi quay nhìn Khôi đăm đăm. Người lính thủy nhìn thấy ánh mắt long
lanh, làn da mặt hơi hồng lên vì ánh mặt trời và đôi môi hồng hơi mím lại
như cố gắng để không cười.
- Lý do nào thúc đẩy ông muốn giúp tôi?
Khôi cười cười.
- Tôi không muốn bà chết. Bà còn sống thời tôi mới được bà mời ăn cơm
và nhất là tôi mới còn có cơ hội khám phá ra cái bí mật của bà...
Bà Bùi cười đùa.
- Hóa ra ông giúp tôi vì có lợi cho ông chứ không phải vì ông...
Bà ta bỏ lững câu nói ở đó.
- Còn một lý do nữa mà tôi chưa muốn nói ra...
- Lý do gì ông nói cho tôi nghe đi...
Khôi nhìn ra bìa rừng xa xa. Anh hơi mỉm cười khi nghe giọng nói nhuốm
chút năn nỉ và nhỏng nhẽo của Bà Bùi. Anh cũng biết bà ta đang ngắm
mình.
- Khi nào có dịp tôi sẽ nói cho bà nghe...
- Ông nhớ lời ông hứa nghe chưa...
Khôi cười lớn.
- Thôi mình đi về. Chắc cũng phải hai ba ngày nữa tôi mới có thể giao súng
cho bà được...
- Giúp tôi ông có bị rắc rối gì không?
- Không... Tôi cần thời giờ để kiểm kê vũ khí trên tàu. Những khẩu súng
nào không có tên trong danh sách sẽ được xem như thừa...
Hai người vừa đi vừa trò chuyện thân mật như bạn. Tới nơi tàu đậu Khôi
mời Bà Bùi xuống tàu uống nước nhưng bà ta từ chối nói cần phải về nấu
cơm.
Ba ngày. Khôi bận bù đầu vì phải lục lọi khắp nơi trong tàu để kiểm kê vũ
khí và đạn dược. So sánh bản danh sách thực thụ của tàu với bản danh sách
tự kiểm kê Khôi biết mình dư thừa khá nhiều súng đạn. Điều này cũng do
ở chương trình Việt Nam Hoá Chiến TranhChuyển Giao Cấp Tốc của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.