MẮT KẼM GAI - Trang 34

Khôi cười thầm vì cái giọng giả oai quyền của Thùy Dung.
- Dạ tôi biết thưa bà đại đội trưởng...
- Ông tính làm lơ câu hỏi của tôi à...
- Năm 1962 tôi bị động viên đi học trường hạ sĩ quan Đồng Đế. Sau khi
mãn khóa tôi xin về biệt động quân. Ba năm sau tôi đậu tú tài 1 và được
đơn vị đề nghị đi học khóa sĩ quan đặc biệt. Không biết vì lý do gì mà sau
khi mãn khóa học tôi lại bị đưa về hải quân. Tôi có làm đơn khiếu nại
nhưng cũng không đi tới đâu. Khăn gói về trình diện hải quân tôi được biệt
phái cho toán Biệt Hải chuyên đổ bộ ra bắc. Mấy năm sau đơn vị này giải
tán và tôi trở thành lính hải quân dù tôi không thích... Tuy nhiên cũng nhờ
là lính hải quân mà tôi mới có dịp may gặp bà...
- Ông chờ tôi dọn dẹp xong rồi tôi với ông đi một vòng cho tiêu cơm...
Lát sau Khôi và Thùy Dung đứng nơi khoảnh sân rộng ngó ra bờ sông. Trời
trong và cao xanh không chút mây. Gió nhè nhẹ. Như không hẹn họ cùng
bước ra gần hàng rào kẽm gai xa dần khu gia binh đông người. Họ đứng
cạnh nhau im lặng không nói như đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì.
Đang đứng im Khôi chợt nghe được âm thanh lạ. Đó là tiếng départ của
súng cối 82 ly. Âm thanh chưa dứt anh nghe tiếng hú vút qua đầu rồi tiếp
theo hai ba tiếng départ khác.
- Pháo ... Pháo kích...
Bằng phản ứng tự nhiên Khôi nhào tới ôm chầm lấy Thùy Dung rồi hai
người ngã xuống đất. Ầm... Ầm... Ầm... Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức
ốc. Đất bụi rơi ào ào hòa lẫn trong tiếng người la hét. Đợi cho tiếng pháo
kích im hẵn Khôi mới nhẹ hỏi.
- Thùy Dung có sao không?
Thùy Dung không trả lời. Dường như nàng còn đang bàng hoàng vì sợ hãi
hay e thẹn khi bị Khôi đè lên người.
- Ông Khôi...
- Thùy Dung có sao không?
Khôi hỏi lại lần nữa.
- Tôi không có sao... Ông ôm tôi chặt quá làm tôi ngộp thở...
Khôi cười. Anh cảm thấy chút gì xao xuyến khi đang nằm đè lên thân hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.