MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 140

Tống Tề Dụ khom người, chắp tay: “Vãn sinh Tống Tề Dụ bái kiến

Trương đại nhân.”

Trương huyện lệnh vội giơ tay ngăn lại: “Chớ đa lễ, mời công tử vào

đi!”

Vào gian giữa, hai bên phân ngôi chủ khách rồi an tọa, người hầu

bưng trà ra. Trương huyện lệnh trò chuyện vài câu về tình hình học tập và
trường sở, rồi hỏi: “Không rõ tại sao Tống công tử lại biết tiểu nữ nhà tôi
chưa lấy chồng?”

Tống Tề Dụ hơi do dự. Việc thư tín với Liên Quan, tất nhiên không

thể nói ra, anh bèn mỉm cười thưa: “Ba năm trước, vãn sinh và hai người
bạn trên đường đến kinh đô gặp nạn trên sông Biện Hà, may sao thuyền của
tiểu thư đi qua, đã cứu mạng vãn sinh”

“Thế ư? Ba năm trước?” Trương huyện lệnh lấy làm lạ.
Tống Tề Dụ vội giải thích: “Vãn sinh được cứu lên thuyền, nhưng

chưa từng gặp mặt Trương tiểu thư, chỉ nhờ chủ thuyền chuyển lời cảm
ơn.”

Trương huyện lệnh càng không hiểu ra sao. “Ba năm trước tôi đang

nhậm chức ở Tây Thục, tiểu nữ cũng đi theo; về sau chuyển đến Giang
Lăng, năm ngoái mới chuyển về miền bắc, đến Ninh Lăng này. Liệu có
phải công tử đã nhầm chăng?”

Tống Tề Dụ hết sức kinh ngạc, vội hỏi: “Ba năm trước Trương tiểu

thư vẫn ở Tây Thục thật sao?”

“Đúng thế, ở đó hai năm. Không sao, coi như nhân duyên khéo sắp

đặt, nên cảm ơn con thuyền kia mới phải! Ha ha…”

Nhưng Tống Tề Dụ thì tâm trí rối bời, lạnh sống lưng, có cảm giác

mình đã ngủ mê gặp ma. Cô gái trên thuyền đêm hôm đó là ai? Hai năm
qua, ai đã nhiều lần gửi thư cho anh? Bức thư cuối cùng của Liên Quan nói
cha cô là quan huyện Ninh Lăng, nên anh mới tìm đến đây. Toàn bộ câu
chuyện là thế nào?

Bức thư ấy anh đang cất trong người, định đưa ra cho Trương huyện

lệnh xem, nhưng lại nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến nền nếp trinh tiết của Liên
Quan, nên lại thôi. Anh gắng trấn tĩnh, gượng cười: “Liệu Trương huyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.