MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 157

Giản Trinh không nói gì, cô chỉ gượng cười rồi quay trở vào phòng

mình. Cô ngồi ngây trước bàn đăm đăm nhìn giấy bút, nghiên mực, lòng vô
cùng trống trải, khổ đau.

Bức thư giả đưa đến tay Tống Tề Dụ, do chính tay cô viết!

• • •

Sau lần “luận chiến” hồi nọ, Đông thủy lục tử liên tục tụ tập ở đây để

bàn bạc cách “vãn hồi” Tống Tề Dụ. Mọi người nhất trí cho rằng Tống Tề
Dụ đã đi vào “con đường lầm lạc” rất xa, nếu anh ta dấn bước trên đường
công danh thăng quan tiến chức thì chắc chắn sẽ đi theo Sái Kinh để thi
hành tân pháp. Cách duy nhất để cứu Tống Tề Dụ, cứu thiên hạ, là ngăn
không cho anh ta đặt chân vào con đường hoạn lộ.

Ngăn như thế nào? Sáu vị nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng Trịnh Đôn

bỗng nhắc đến tiểu thư Liên Quan.

Giản Trinh cũng như ngũ tử kia, lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Rốt cuộc, mọi người đã tìm ra điếm yếu của Tống Tề Dụ, ai cũng phấn
chấn, riêng Giản Trinh với nỗi niềm riêng của mình thì cô chẳng khác nào
bị giội gáo nước lạnh.

Trước đó, vợ chồng anh cô đã ưng Tống Tề Dụ và chờ đợi Tống Tề

Dụ lên tiếng dạm hỏi, còn cô thì dường như không mấy hi vọng. Cô nghĩ
phận mình chỉ như đám rêu xanh bám trên thành giếng, đâu có thế có ngày
nhìn thấy ánh mặt trời? Khi biết tin trái tim Tống Tề Dụ đã thuộc về người
khác thì miệng giếng của cô như chợt bị đậy kín, tối om. Và lúc này cô
nhận ra rằng dù là rêu xanh dưới giếng sâu thì vẫn sống nhờ có ánh sáng,
và cô càng khát vọng chút tia sáng mặt trời yếu ớt rọi xuống.

Vào thời khắc ấy, chút ánh sáng nơi đáy giếng bỗng tắt ngấm.
Giản Trinh đứng trong tấm mành mành, sững sờ, rơi lệ từ lúc nào

không biết.

Nghe thấy tiếng bước chân chị dâu xách nước từ trong bếp đi ra, cô

mới giật mình, vội lau nước mắt và rảo bước về phòng mình.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.