MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 164

Chương Mỹ: “Được thôi, huynh muốn chỉ bàn về pháp, cũng được.

Huynh vừa nói: chỉ những người phú quý mới oán hận tân pháp, thế thì tôi
xin hỏi: những người oán trách Thanh miêu pháp đều là người phú quý,
phải không? Triều đình đã thu thuế của trăm họ, lại đưa ra kế kiếm lợi để
tranh lợi với thương nhân, đó là điều mà huynh nói là ‘cách hay, không
tăng thuế đối với dân’ hay sao?”

Tống Tề Dụ: “Muốn phán đoán phép tắc đúng sai hay dở ra sao, cần

nhìn vào nguyên do đưa ra nó. Trước khi đưa ra phép Thanh miêu, nông
dân cặm cụi từ đầu mùa đến cuối mùa, com áo khốn khó, không có tiền
mua thóc giống mới, đành vay của thóc nhà giàu và thương nhân với lãi
suất ba mươi phân; phép Thanh miêu đã tháo gỡ, nha môn sẽ cho nông dân
vay khi lúa còn xanh chưa chín, với lãi suất hai phân. Quá tốt chứ sao?”

Chương Mỹ phản bác: “Nhưng huynh có biết không: các nha môn cần

cho vay thật nhiều để được quan trên đánh giá là hạng ưu, cho nên họ đua
nhau cho vay, ép dân phải vay; đến hạn trả nợ, họ lại ép bằng được, không
ít nông dân túng thiếu đành bán nhà, ruộng, bán vợ đợ con để trả nợ thậm
chí phải bỏ trốn, lưu vong!”

Tống Tề Dụ mỉm cười: “Huynh lại soi xét ngọn mà bỏ qua gốc, đem

việc thi hành sai gán cho phép tắc sai! Không thể nói các châu huyện có lỗi
tức là phép đưa ra có lỗi.”

Điền Huống từ nãy ngồi yên, tay miết hai quân cờ phát ra âm thanh

mỗi lúc một chói tai, lúc này anh đứng dậy tham gia vào cuộc luận chiến:
“Vay của thương nhân đồng hương, ít nhiều vẫn có tình người; vay của nha
môn, thì họ không châm chước gì hết; cho nên các hộ tiểu nông thà vay lãi
cao của tư nhân chứ không vay nhà nước lãi suất thấp. Cho nên, phép ban
ra lại biến thành cái cớ để cho quan lại hà hiếp người dân mà thôi!”

Tống Tề Dụ phản kích: “Một bài thuốc hay, nhưng do lang băm bốc

bừa nên làm hại con bệnh, vì thế cũng sổ toẹt cả bài thuốc à?”

Nhạc Chí Hòa vốn rất ít nói, lúc này anh cũng dõng dạc lên tiếng: “Đã

gọi là thuốc thì phải có vài phần độc hại, dù Biển Thước hay Hoa Đà cũng
không dám kê đơn thuốc trong lúc vội vã để cho con bệnh uống. Huống
chi, đất nước rộng lớn là thế, một mình Vương An Thạch ngồi viết ra tân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.