MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 342

không lên thuyền xem xét gì nữa. Cho đến khi tối mịt, chủ thuyền họ
Hoàng đến nhận lại thuyền rồi chèo đi, Bành Chủy Nhi mới yên tâm. Anh
ta gói viên ngọc lại cất đi, sau đó tìm cách thăm dò Khang Du. Chắc Bác
Ca đã hành động trót lọt, Bành Chủy Nhi bèn đi về vịnh sông ở hạ du sông
Biện Hà.

Khi đi đến nơi thì trời đã tối. Hôm qua anh ta đã nói với Lỗ Bảng Tử

rằng tối nay có thể thắp đèn trên thuyền, để Bác Ca đến nơi thì dễ tìm thấy
thuyền. Lúc này đã nhìn thấy ánh đèn trên thuyền, tức là Lỗ Bảng Tử đã
chèo thuyền vào trong vịnh sông.

Bành Chủy Nhi vui vẻ lên thuyền. Xuân Tích đang bế Đống Nhi, ngồi

bên cạnh là Tiểu Cửu, vợ Lỗ Bảng Tử là A Thông ngồi đối diện. Khoang
thuyền nhỏ chật ních người.

Bành Chủy Nhi cười, nói với Xuân Tích: “Bác Ca sẽ đến ngay sau

đây, cậu ta đến, sau đó chúng ta lên đường.”

Xuân Tích mỉm cười gật đầu, ánh mắt ấm áp, ngoan ngoãn. Xưa nay

chưa có người đàn bà nào nhìn Bành Chủy Nhi như thế này, lòng anh ta đê
mê, chộn rộn, và rất thỏa mãn.

Đống Nhi hỏi: “Mẹ ơi, bố không đi cùng mẹ con ta à?”
Xuân Tích vừa khẽ “ừ” một tiếng thì bên ngoài thuyền bỗng có người

gọi tên cô. Là Khang Du!

• • •

Trong màn đêm, Bác Ca tay xách hai khối bạc, men theo bờ sông về

phía đông, cố chạy cho nhanh.

Mường tượng mình và Tiểu Cửu sắp đi xa chung sống với nhau, Bác

Ca vừa mừng lại vừa lo sợ. Khao khát mãi bấy lâu, không ngờ cái ngày này
lại đến quá nhanh.

Bác Ca nhớ đến người cha. Không nhớ được khuôn mặt ông nhưng

đôi tay của ông thì Bác Ca nhớ rất rõ, nhớ rõ cảm giác ấm áp mỗi lần được
ông xoa đầu. “Cha ơi, con đã trả thù cho cha”. Bác Ca thầm nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.