MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 227

• • •

Cát Tiên đang khóc lóc bên xác cha thì bị Cố Chân ra lệnh tạm giam.
Anh ta đang vật vã khóc cha đầm đìa máu me nằm đó, gạt các cung thủ

ra nhưng bị họ ghì chặt hai cánh tay, không chống lại được. Rồi anh ta bị
giải về thành.

Dọc đường dân chúng chạy ra xem, có người nhận ra Cát Tiên, rồi xì

xào: “Con trai thầy thuốc Cát ở ngõ Ngư Nhi, đỗ đầu kỳ thi tỉnh và vừa mới
dự điện thí; anh ta rất có thể đỗ trạng nguyên. Mấy hôm trước ông Trịnh Cư
Trung đã hứa gả con gái cho, anh ta rất có tương lai rạng rỡ hơn gấm hoa,
sao lại phạm tội gì đó vào lúc hệ trọng, thực đáng tiếc!”

Cát Tiên nghe vừa đau xót vừa xấu hổ nhưng đành cúi đầu loạng choạng

bước đi, chân nặng trĩu như đi trên bùn lầy. Trước đây Cát Tiên vẫn nghĩ
đời mình quá ư gian nan, nay sẽ thoát khỏi cơ cực rồi nhẹ bước thanh vẫn,
không ai có thể chê cười mình được nữa, nào ngờ lúc này lại sa lầy để cho
thiên hạ giễu cợt.

Cha anh là thầy thuốc hạng xoàng, chỉ chữa bệnh lặt vặt cho hàng xóm.

Mẹ anh mất sớm, cha anh nuôi anh khôn lớn. Khi anh hai, ba tuổi, người
cha đã nói: phải học hành đỗ đạt để có công danh thì mới thoát cảnh bần
hàn. Khi bảy, tám tuổi, ông đã đưa anh đến Kim Minh Trì xem các tiến sĩ
tân khoa được mặc áo gấm, đầu cài hoa, cưỡi ngựa cao to, trông thực cao
sang! Kể từ đó anh thề: mình sẽ phải được như họ.

Và thế là không cần cha đôn đốc anh cũng rất chăm chỉ học hành. Thầy

dạy lớp đồng ấu nói: đọc thông “Tam kinh tân nghĩa” là sẽ có công danh
phú quý hàng đầu. Từ đó anh không màng các loại sách khác, chỉ mãi miết
học “Tam kinh tân nghĩa” của Vương An Thạch, đọc kỹ đến nỗi có thể đọc
ngay bắt đầu từ một trang nào đó. Ngoài ra, anh còn xin cha mua các tập
văn thơ của Vương An Thạch để nghiền ngẫm, thông tỏ cứ như hồn mình
đã nhập vào Vương An Thạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.