MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 244

Sau đó họ tách ra, một người đứng canh ở gốc cây liễu, một người đi lên

phía trước. Hà Hoán đoán rằng họ phải đề phòng anh bỏ trốn.

Cửa sau mở, bà Lam cầm đèn dầu, thò đầu ra nhìn thấy Hà Hoán thì giật

mình, mở to mắt: “Chẳng phải anh… đã…”

“Bà ơi, tôi chưa chết! A Từ đã trở về chưa?”
“Chưa! Chắc nó không thể về nữa. Bây giờ anh…”
“Đứng ngoài nói không tiện, ta vào nhà đi!”

Bà Lam vẫn đứng bên cửa, môi mấp máy định nói gì đó nhưng vẫn do

dự.

Tuy đang tối nhưng Hà Hoán vẫn sợ mình bị nhìn thấy, bèn đẩy cửa

bước vào rồi cài then lại. “Tôi lẽ ra đã chết thật nhưng may sao đã được
một vị viên ngoại cứu.”

Bà Lam vẫn đứng đó, tay cầm đèn dầu, vẻ mặt bà không bình thường.

“Có chuyện gì à?” Hà Hoán hỏi.
Bà Lam chưa kịp nói thì Vạn nhi đã chạy ra, nhìn thấy Hà Hoán, nó hỏi:

“Ông mới là bố, đúng không?”

Câu hỏi của nó hơi kỳ lạ nhưng anh không để ý, anh mỉm cười xoa đầu

nó: “Đương nhiên là bố rồi.”

Bé Vạn nhi đã rất thân với anh, nó nắm vạt áo anh, đứng tựa vào đùi anh.

Anh cảm thấy đầm ấm lạ thường, dẫu mình ở nhà này chưa lâu nhưng họ
đã coi anh như người thân. Sợ hai gia đinh đứng ngoài kia sốt ruột, anh đưa
cái túi vải cho bà Lam, nói: “Bà nhận 100 lạng bạc này đi, bà và Vạn nhi cứ
chi dùng.”

“Đâu ra lắm bạc thế này?”
“Viên ngoại ân nhân của tôi muốn tôi giúp ông ấy một việc, bèn đặt

trước số bạc này. Làm xong, còn cho thêm nữa.”

Anh vừa nói xong thì phía sau có tiếng nói: “Việc gì tốt lành mà đặt tiền

những 100 lạng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.