MẮT RỪNG - Trang 138

– Thông báo cho mọi người biết chúng ở đó. Và hãy chuẩn bị mà lo sợ.
Ông Groanin hỏi, giọng đầy hy vọng:
– Trống của thổ dân Prozuanaci phải không?
Nhưng ông Sicky khẽ lắc cái đầu nhỏ xíu của mình và cho biết:
– Người Prozuanaci không còn đánh trống nữa. Người Prozuanaci thích

dùng điện thoại liên lạc hơn. Người Prozuanaci thích sự riêng tư. Không
thích tất cả mọi người biết việc của họ. Đó là tiếng trống của tộc Xuanaci.
Bọn Xuanaci không quan tâm đến việc người khác biết chúng đang nói gì.
Thổ dân tộc Xuanaci là những kẻ xấu. Tiếng trống của bọn Xuanaci được
dùng để hù dọa mọi người. Khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Một tay cầm lấy cái hàm nhỏ bé của mình và vạch tay còn lại ngang qua

cái cổ họng còn nhỏ bé hơn, ông Sicky kết luận:

– Làm du khách lo lắng bị mất đầu.
Nuốt nước bọt cái ực, ông Groanin nói:
– Ờ, họ nghĩ đúng đó. Tôi đang lo lắng đây. Tôi có phần thích cái đầu

hiện tại của tôi. Và nó cũng thích tôi. Tôi sẽ ghét phải thấy nó bị trưng bày
trên kệ sách của một phù thủy địa phương nào đó.

Vỗ nhẹ cái đầu trọc của ông Groanin, ông Sicky lắc đầu bảo:
– Bọn Xuanaci có lẽ sẽ không có hứng thú với cái đầu của anh đâu, anh

Groanin. Anh không có tóc. Một cái đầu trọc không có ích lợi gì với bọn
Xuanaci. Chúng thích nhiều tóc để có cái để treo những cái đầu teo nhỏ lên
cột chiến lợi phẩm. Những cái đầu để vỗ chơi như một đứa bé mập mạp thì
chẳng có ích gì.

Ông Groanin nói cứng:
– Ờ, nghe đỡ lo lắm, chắc thế. Đầu để vỗ cơ đấy.
Ông Vodyannoy trấn an:
– Thật sự không có gì phải lo đâu. Xét đến cùng tôi cũng là một djinn

mà.

Ông Groanin khăng khăng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.