MẮT RỪNG - Trang 178

Zadie bảo:
– Trời ạ, hầu hết các loại cây đốt được không mọc dưới mặt đất. Ngay cả

một kẻ ngốc cũng biết chuyện đó. Và không có gì để đốt đồng nghĩa với
việc chúng ta không có hy vọng sưởi ấm.

Philippa thú nhận:
– Cái mà tớ nghĩ đến là các loại khoáng thể. Như dầu thô, khí lưu huỳnh

hoặc than đá.

Ông Groanin ném cho Zadie một nụ cười mỉa:
– Thấy chưa? Philippa biết rõ cháu nó đang làm gì.
Zadie nói:
– Trừ khi tìm được một quặng mỏ nào đó, chúng ta nên quay lại và thử

cơ hội với thổ dân Xuanaci. Một phần trăm cơ hội với họ còn tốt hơn không
có lấy một tia cơ hội với việc mò mẫm trong bóng tối.

Cầm lấy cây đuốc từ tay Philippa, ông Sicky quấn cái bao tải mà ông đã

bị nhốt bên trong trước đó quanh ngọn lửa. Ông gợi ý:

– Chúng ta có thể đốt quần áo của chúng ta lấy một lúc. Chúng ta có thể

làm như vậy.

Zadie cằn nhằn:
– Và còn bị lạnh hơn bây giờ hả? Cháu không nghĩ vậy đâu. Cháu sẽ trả

mọi giá nếu được tắm nước nóng bây giờ.

Philippa nói:
– Chờ chút. Tắm nóng à? Đúng. Chính là nó. Có lẽ chúng ta còn có thể

làm được một việc. Lúc còn ở nhà ông Vodyannoy, khi John bị con báo tấn
công trong khu sảnh của những cái bóng, anh ấy đã thò tay vào lửa và kéo ra
một khúc gỗ cháy.

Khi Zadie không phản ứng gì khác với lời cô nói ngoài một cái nhún vai,

Philippa lắc đầu nói tiếp:

– Cậu không nhận ra chuyện gì sao? Anh ấy không bị cháy. Có lẽ là, nếu

chúng ta cùng nhau thò tay vào ngọn lửa của cây đuốc này, chúng ta có thể
hồi phục lại một ít sức mạnh djinn cũng nên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.