MẮT RỪNG - Trang 176

Zadie hét lên, rồi khom người xuống né một mũi tên, rồi đến một mũi

giáo bay vụt qua không trung và cắm vào hang.

Ông Sicky hối:
– Cô ấy nói đúng đó. Chúng ta nên chạy khỏi đây. Nếu đó là điều cuối

cùng chúng ta có thể làm.

Zadie hét toáng:
– Sao mà cháu ước Pizarro cùng cả đội quân của ông ấy ở đây ngay bây

giờ! Để dạy cho mấy gã thổ dân kinh khủng này một bài học mà họ không
bao giờ có thể quên được.

Cầm cây đuốc lên rồi lùi về phía cuối hang, Philippa la lớn:
– Đây. Hướng này. Có một thứ giống màn che trong phần đá ở đây.
Liếc nhìn vào bên trong kẽ hở, Philippa nhìn thấy cây đuốc đang rọi sáng

một cái cầu thang tự nhiên khá dốc nằm khép kín giữa hai phiến đá lạnh ẩm
ướt. Philippa bước vào trong. Những người khác nhanh chóng đi theo.
Không còn thời gian để tranh luận lối đi này sẽ dẫn họ đến đâu.

Đến cuối cái cầu thang chật hẹp, Philippa dí ngọn đuốc đang cháy vào

vách tường để làm dấu. Cô nói:

– Phòng trường hợp chúng ta cần tìm đường quay lại.
Zadie bảo:
– Tớ không nghĩ chúng ta sẽ muốn quay lại lối này. Trừ khi chúng ta

muốn xuất hiện trên thực đơn của mấy gã Xuanaci đó.

Philippa nhắc:
– Chúng ta đâu có biết chính xác họ có ăn thịt người hay không.
Rồi chợt nhớ ra chuyện cô đã hoàn toàn sai lầm về những kẻ săn đầu

người, Philippa đưa mắt nhìn ông Sicky và hỏi:

– Có không ông?
Ông Sicky trả lời:
– Không ăn thịt người trực tiếp như vậy. Người Xuanaci thích ăn sống

những con cá piranha vừa mới xơi thịt người xong. Đó là lý do tại sao chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.