MẮT RỪNG - Trang 174

Zadie đứng thẳng dậy và quay lưng lại như thể cô không quan tâm gì đến

sự khó chịu thấy rõ của viên quản gia người Anh. Bước ra cửa hang và nhìn
ra ngoài, cô bảo:

– Ông tự mà gỡ nó ra đi.
Trong khi đó, ông Muddy đá đá con cá, nhưng tựa như một con chó bull

trong phim hoạt hình, nó vẫn ngoan cố giữ chặt cái mông của ông Groanin.

– Ui da!
Ông hét lên lần nữa khi con piranha liều mạng khóa chặt hàm răng hô của

nó.

Philippa gỡ ngọn đuốc đang cháy ra khỏi vách hang và giữ nó bên dưới

đuôi con piranha trong giây lát. Ngay lập tức, con cá nhả miệng ra và rớt
xuống đất. Thở ra một hơi, ông Groanin xoa xoa cái mông đau đớn của mình
và nói:

– Cám ơn cháu.
Ông bực bội nhìn con piranha giờ đây đang nằm trên mặt đất ngoác miệng

cắn không khí, rồi đá nó về phía bên kia hang.

– Cái thứ xấu xí, khó chịu!
Zadie xen mồm:
– Cháu dám nói con cá cũng có suy nghĩ tương tự.
Câu nói đó mang đến cho cô một ánh mắt quở trách từ viên quản gia. Ông

Groanin lầu bầu:

– Ta phải nói, nghe nhẹ nhõm thật.
Zadie nói tiếp:
– Cháu sẽ chẳng bắt đầu rung chuông mừng gì đâu. Mấy gã thổ dân đang

trên đường đến đây. Chắc hẳn họ đã nghe được tiếng la hét của ông.

Ông Groanin trả lời:
– Cháu biết đó, ta chỉ là người thường.
Zadie bảo:
– Đừng nhắc cháu nhớ đến điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.