MẮT RỪNG - Trang 173

– Nhìn như thể nó đứt rời đến nơi ấy. Cháu đoán là hai ông còn khoảng

sáu mươi giây để lê mông ra khỏi chỗ đó trước khi trở thành lịch sử.

Lại kéo mạnh hai thanh chống, ông Groanin can đảm hét lớn:
– Anh đi đi, Muddy. Đi nhanh đi.
Ông Muddy vội vã bò qua giữa hai thanh chống. Ngay khi đặt chân lên

được mặt đất bằng đá, ông quay lại chộp lấy hai thanh chống và giữ chúng
tách rời ra để ông Groanin có thể trốn thoát. Nhưng ông không mạnh bằng
ông Groanin. Đàn ông bình thường ít ai mạnh bằng ông Groanin.

Zadie nói:
– Nếu cái bụng Anh của ông không béo như vậy, giờ này ông đã thoát

rồi.

Ông Groanin lầm bầm:
– Một phút nữa nó sẽ thấy thế nào là mập.
Ông hừ lên khi đưa đầu và vai qua lớp thanh chống. Cái hàng rào rốt cuộc

cũng đầu hàng. Philippa hét lớn:

– Đẩy đi, ông Groanin, đẩy lên đi.
Với một tiếng hừ lớn, ông Groanin nhấc người ra khỏi mặt nước. Trong

một giây, lớp thanh chống dường như buộc chặt quanh eo ông, với một sức
mạnh siêu nhiên, ông đẩy chúng xuống rồi nhấc chân khỏi mặt nước, khỏi
đàn cá piranha. Tất cả, ngoại trừ một con. Nó đang đớp chặt vào quần, và có
vẻ như là cả một phần mông nhỏ của ông Groanin.

– Ui da!
Viên quản gia hét toáng lên khi ông lăn tròn trên mặt đất. Zadie cúi người

xuống để nhìn kỹ con piranha hơn khi con cá màu kim loại vặn vẹo như một
cái hộp thư trong một cơn gió mạnh ấy cắn chặt hàm trên thứ mà nó hy vọng
sẽ là bữa ăn tiếp theo của nó.

Ông Groanin giục:
– Đừng chỉ đứng đó nhìn ta như trong một công viên hải dương như thế.

Gỡ cái thứ khốn kiếp đó ra khỏi ta đi chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.