MẮT RỪNG - Trang 171

– Không ai trách cháu nếu cháu cư xử lịch sự đâu. Cháu làm mọi người

khó chịu ngay từ đầu đấy.

Philippa thở dài:
– Thôi lỡ rồi.
Rồi cô giúp vị quản gia người Anh bất hạnh trét một ít máu từ mũi của

ông lên đoạn lá dừa tết buộc lại phần xà ngang bằng gỗ của cái cũi.

Tác động của nó như sốc điện, như thể ai đó vừa phóng trực tiếp một

luồng điện mạnh vào dòng nước cất chứa đàn cá piranha hung hãn. Một giây
trước mặt nước gần như không có lấy một gợn sóng, và giây tiếp theo, cứ
như thể bản thân dòng nước sống dậy và cắn xé phần dây buộc nhuốm máu.

Philippa nói với ông Groanin:
– Cháu nghĩ bằng đó máu đủ rồi.
– Hiểu rồi, thưa cô.
Rồi ông Groanin bóp mũi lại. Nhưng vẫn còn nhiều máu chảy ra từ lỗ mũi

của ông đến mức ông không thể ngăn chúng trượt khỏi ngón tay ông và rớt
vào cánh cửa trượt ngăn cách họ với đàn cá piranha. Theo bản năng, ông
Groanin quay người lại và đi về đầu bên kia của cái hồ. Nhiều máu nữa rớt
xuống nước. Philippa giục:

– Cháu nói đủ máu rồi.
Ông Groanin cằn nhằn:
– Ta cũng đâu có muốn như vậy, thưa cô. Chỉ là, nếu con bé kia không

đấm ta mạnh như vậy, ta sẽ không đổ máu nhiều đến thế.

Quan sát lớp dây buộc trên cái cũi gỗ, ông Muddy nhận xét:
– Nhưng nó có hiệu quả đấy. Lũ cá đang gặm mớ dây buộc như thể đó là

thịt tươi.

Philippa hoan hô. Zadie nhắc nhở:
– Cháu ghét phải xen ngang vào cuộc ăn mừng của mọi người, nhưng

chúng không chỉ gặm cái cũi đâu. Nhìn kìa.

Và cô chỉ tay vào cái hàng rào gỗ ngăn cách họ khỏi những con cá

piranha đói bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.