MẮT RỪNG - Trang 169

– Trong trường hợp chúng ta không còn kế hoạch nào khác như hiện tại,

việc lợi dụng răng cá piranha để giúp chúng ta thoát khỏi cái cũi này là một
giải pháp đặc biệt. Đó là chưa kể đến, khá mỉa mai.

Zadie chế nhạo:
– Cháu thì nghĩ đó là một ý tưởng ngớ ngẩn.
Lờ đi cô bạn djinn, Philippa nói tiếp:
– Câu hỏi duy nhất là, chúng ta sẽ trích máu như thế nào? Có ai có một

cái ghim không? Hoặc thứ gì đó sắc sắc một chút?

Ông Groanin châm chọc:
– Ý cháu là, một thứ gì đó ngoài cái lưỡi của quý cô Zadie đây ấy hả?
Zadie cảm thấy quá lạnh và tội lỗi, không còn được tí óc hài hước nào,

khinh khỉnh nói:

– Rất là buồn cười đấy.
Nhưng không ai có thứ gì đó nhỏ và sắc.
Zadie phàn nàn:
– Làm sao chúng ta trích máu nếu không có lấy một cây ghim chứ?
Ông Muddy bảo:
– Tôi có ý này. Anh Groanin. Anh làm ơn đấm vào mũi tôi, được chứ?
Ông Groanin nhăn mặt nói:
– Tôi không thể làm thế, bạn già ạ. Tôi nói, tôi không thể đấm vào mũi

anh được.

Đẩy mặt về phía ông Groanin, ông Muddy khuyến khích:
– Anh làm được mà. Không sao đâu. Anh chỉ cần đấm tôi một cái. Anh

biết cách đấm, đúng không? Chỉ cần khép ngón tay lại làm thành nắm đấm,
rồi đấm tôi.

Nhắm mắt lại, ông giục:
– Coi nào, anh Groanin. Đấm vào mũi tôi đi.
Ông Groanin cong tay lại thành nắm đấm và liếc nhìn ông Muddy với ánh

mắt không mấy chắc chắn. Ông nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.