MẮT RỪNG - Trang 170

– Không được. Tôi không thể đánh một người tay không được. Không

phải phong cách người Anh chúng tôi.

– Anh nhất định làm được mà. Cho tôi biết, anh thích đội bóng nào?
– Manchester City. Tại sao?
– À thì, nếu tôi sỉ nhục anh, có lẽ anh sẽ thấy dễ đấm tôi hơn, nhỉ?
Rồi ông Muddy tát nhẹ vào má ông Groanin.
– Như thế có lẽ anh có thể đấm tôi nhỉ, đồ đầu hói Anh tự phụ. Đồ con

lừa Anh thùng rỗng kêu to. Đồ ngoại quốc ngu ngốc, xấu xí.

Ông lại tát ông Groanin một cái, lần này mạnh hơn.
– Và nhân tiện nói luôn, Manchester City là một đội bóng tồi tệ. So với

Manchester United, đó chỉ là một lũ thua cuộc.

Mặt đỏ lên một ít, ông Groanin nói:
– Kiên trì nói tiếp đi, Muddy. Anh đang nói về một đội bóng vĩ đại đó.
Ông Muddy tiếp tục:
– Manchester City còn không đánh bại nổi một bà già. Ông già, tốt nhất

anh nên sớm đấm tôi đi, không thì tôi sẽ đấm anh đấy.

Ông Groanin lắc đầu bảo:
– Vẫn không được.
Và rồi Zadie đấm mạnh vào mũi ông Groanin.
Ép hai ngón tay vào mũi, ông Groanin gắt lên:
– Ui da! Cháu làm cái quái gì thế, con dơi ngu ngốc kia?
Philippa hỏi:
– Zadie, sao cậu lại đấm ông Groanin?
– Tại sao hả? Để tiết kiệm thời gian chứ sao. Cứ lằn nhằn cái kiểu lịch sự

kiểu Anh “Tôi không thể đấm anh, bạn già Muddy” hoài.

Chạm tay vào mũi rồi nhìn đám máu dính trên đó, ông Groanin làu bàu:
– Khỉ thật, ta nghĩ nó đấm vỡ mũi ta rồi.
Rồi trừng mắt nhìn Zadie, ông nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.