MẮT RỪNG - Trang 167

– Thấy chưa?
Ông Groanin hét lên:
– Quỉ thần ơi. Ở đây à? Anh không nghĩ họ định, định, định mở cái cửa

và để lũ cá này xơi tái chúng ta đấy chứ?

Ông Muddy nói:
– Tôi cho là vậy.
Nghĩ ngợi trong giây lát, ông thở dài nói tiếp:
– Anh biết gì không? Thật tiếc chúng ta nằm trong thực đơn chứ không

phải chúng. Piranha là một loài cá ăn khá ngon. Trong đời tôi, tôi đã nấu và
ăn khá nhiều con.

Rồi ông nở một nụ cười có phần bình thản và kết luận:
– Tôi đoán giờ đã đến lượt chúng.
Nuốt nước bọt cái ực, ông Groanin lắp bắp:
– Tôi mà rời được khỏi đây, thề là tôi sẽ không bao giờ ăn cá dù chỉ một

miếng.

Trong khi ông Muddy và ông Groanin bàn luận về khoảng cách quá gần

của những con cá piranha, Philippa lại chú ý nhiều hơn đến hoàn cảnh xung
quanh. Không có người canh gác, hang động được thắp sáng bởi một ngọn
đuốc bập bùng cháy trên vách hang.

Cô nói:
– Phải chỉ có ngọn đuốc đó, chúng ta có thể đốt một đống lửa để sưởi ấm.
Quay sang nhìn ông Groanin, cô hỏi:
– Cánh tay siêu mạnh của ông như thế nào, ông Groanin? Ông nghĩ ông

có thể phá vỡ cửa của cái cũi này không?

Ông Groanin ảo não trả lời:
– Ta đã thử rồi, thưa cô. Nhưng cái thứ làm nên cái cũi này quá cứng so

với ta.

Như thể muốn cho thấy sự vô vọng của nhiệm vụ mà Philippa vừa gợi ý,

ông chụp lấy cái cũi và thử kéo rời hai thanh cọc mà không thành công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.