MẮT RỪNG - Trang 175

Ông Muddy chạy đến cửa hang và nhìn xuống ngôi làng Xuanaci bên

dưới ngọn đồi. Một đám đông chiến binh Xuanaci hiện đang đi ngược lên
đồi. Họ mang theo giáo mác và cung tên. Ông nói:

– Cô bé nói đúng đó. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách gì đó trước

khi mấy thổ dân đó leo lên đến đây.

Philippa đang cởi cái bao nhốt ông Sicky, ông bị trói chặt tay chân.
– Hình xăm của ông Sicky. Cái hình trên bụng ông ấy. Nó biến bất cứ ai

nhìn vào nó thành đá. Giống như nữ thần rắn. Họ sẽ không dám leo lên đây
nếu biết có nguy cơ nhìn phải nó.

Vừa nói, cô vừa nới lỏng miếng bịt miệng trên cái miệng nhỏ xíu của ông

Sicky. Ông Sicky nói:

– Cám ơn cháu.
Philippa hỏi thăm:
– Ông cảm thấy thế nào, ông Sicky?
– Bệnh.
Ông nói, rồi ngồi dậy và gỡ trói cho hai bàn chân. Zadie chế giễu:
– Hỏi một câu ngu ngốc thật.
– Nhưng ta sẽ khỏe thôi.
Nhảy tap-dance trên mặt đất trông như giẫm phải ổ kiến, Zadie giục:
– Bảo ông ấy bê bụng đến đây đi. Và nhanh lên giùm.
Nhưng chìa cho Philippa xem cái bụng, ông Sicky nói:
– Không xong rồi. Ta không ổn chút nào. Trước khi tống ta vào bao,

người Xuanaci đã tự bịt mắt lại và che kín hình xăm của ta với mủ cây. Cao
su lỏng. Từ cây Hevea. Còn lâu mới gỡ nó ra được.

Philippa bảo:
– Thật là xui xẻo. Vì tụi cháu cần ít nhất một tiếng để nhóm một đống lửa

và làm ấm, khi ấm lên tụi cháu mới sử dụng được sức mạnh djinn.

– Tớ ghét phải nói ra một điều quá hiển nhiên, nhưng chúng ta không có

một tiếng đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.