MẮT RỪNG - Trang 205

Ông Muddy có lẽ sẽ giúp một tay nếu có đủ chỗ cho ba người trên lối đi,

cười khùng khục:

– Tôi nghĩ là đắt hơn thế. Đắt hơn nhiều. Mạng sống của tôi ấy.
Ông Sicky, dù cái đầu ông nhỏ bất thường nhưng lại không có gì bất ổn

với khả năng ước chừng trọng lượng của một vật nặng nào đó, cho biết:

– Tảng đá này nặng ít nhất cũng phải năm mươi kí, có lẽ vậy.
Ông Groanin nói:
– Ít nhất. Thôi được. Bắt đầu đi.
Ông Groanin và ông Sicky đứng ở ngay mép hố và bắt đầu đu đưa tay.
Một giây sau, hai người đàn ông quẳng tảng đá vàng vào trong miệng hố,

rồi kinh ngạc đứng nhìn luồng khí nóng nhanh chóng đẩy nó lên qua khe núi
như một viên đạn súng hơi trong nòng một khẩu BB.

Philippa tuyên bố:
– Cháu nghĩ sự nghi ngờ của ông có câu trả lời rồi đấy, ông Groanin.
Ông Groanin vẫn kiên trì:
– Ta vẫn không làm chuyện đó đâu. Ta chưa bao giờ thích nhảy ra khỏi

máy bay khi còn trong Quân đội Anh. Và đó là với một cái dù dở hơi sau
lưng.

Philippa hỏi:
– Ý ông là, ông đã từng làm một việc như thế này trước đây?
Ông Groanin ném cho cô một nụ cười nhạt thếch:
– Việc như thế này? Không đâu, thưa cô. Cái này chỉ là một trò nguy

hiểm. Liều mạng một cách vô ích. Ta là một quản gia Anh, không phải một
kẻ thách thức thần chết ngu ngốc. Này nhé, giả tỉ như luồng khí này đập
chúng ta vào vách núi. Chúng ta có thể bị đánh bất tỉnh. Và chuyện gì sẽ xảy
ra khi chúng ta bị bắn ra khỏi đỉnh? Chúng ta sẽ lên cao bao nhiêu trước khi
trọng lực tác động lên chúng ta? Chúng ta có thể rớt trúng bất cứ cái gì. Và
rớt xuống bất cứ đâu. Chúng ta có thể bị lạc giữa rừng Amazon. Hoặc bất
tỉnh nhân sự trên một ngọn cây rất cao.

Philippa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.