MẮT RỪNG - Trang 261

chưa bao giờ được tận mắt trông thấy cả.

Ông Groanin làu bàu:
– Việc đó quan trọng sao? Dù gì nó cũng có kết quả như mong muốn,

không phải sao? Chủ yếu là họ không còn có ý định đập đầu chúng ta nữa.

Bị vây quanh bởi những vị vua Inca, những người có vẻ như đang chờ đợi

mệnh lệnh tiếp theo của cậu, John cho biết:

– Cháu nghĩ nó có nghĩa là đen mười, trắng tám, đỏ bốn, vàng bảy, chanh

ba, lục năm, lam hai, tím sáu, xám chín, và nâu một. Những màu này đồng
thời còn là tên của những loại chim cùng màu.

Cậu Nimrod khen ngợi:
– Tuyệt lắm. Một mật mã dựa trên màu sắc và số lượng. Không gì đơn

giản hơn.

John hỏi:
– Cháu nên nói gì với họ bây giờ? Cháu chẳng biết từ Quechua nào cả.
Cậu Nimrod trả lời:
– Cứ nói với họ bằng tiếng Anh. Cậu chắc chắn họ sẽ hiểu. Tất cả ngôn

ngữ đều nghe gần giống nhau sau khi chết. Vả lại, khi họ xuất ngoại và nói
chuyện với một người ngoại quốc, hầu hết người Anh – giống như anh
Groanin đây – đều nói tiếng Anh như thể họ đang nói chuyện với người
chết. Nghĩa là, nói chậm và lớn. Và việc đó vẫn thường có hiệu quả.

Ông Groanin cằn nhằn:
– Ngài nói thế là hơi bất công đấy nhé.
John gật đầu:
– Thôi được. Để cháu thử xem sao.
Suy luận rằng cậu đang sắp sửa đàm phán với vài vị vua Inca, John đằng

hắng một tiếng và cố nói một cách oai vệ:

– Hãy nghe cháu nói. Tụi cháu là bạn của các ngài, không phải kẻ thù. Kẻ

thù thật sự của các ngài là Pizarro và đội lính xâm lăng của ông ấy, những
người mà ngay giờ phút này đang dự định tấn công em trai của các ngài,
người Xuanaci.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.