MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 1297

Mộc Anh vừa thò mặt về Vương phủ, lão bà đại nhân đã nhăn nhăn nhó

nhó, nói cái gì làm cha không quan tâm con, để một đứa con gái phải vào
sinh ra tử, làm cái gì mật với chả thám, lỡ có bất trắc thì làm thế nào, thiếu
điều khóc lóc. Thế là lão Mộc phải cấp tốc chạy luôn qua đây, quan phục
còn chưa kịp thay ra.

Mộc Anh cũng bó tay, ai bảo đây là con gái yêu của lão, có mất hết lão

cũng không để ai đụng đến nó một sợt tóc. Vừa là siêu cấp mỹ nữ, hiếu
thuận tài giỏi, lại thông minh tuyệt đỉnh, lão và vợ nói một câu đứa con này
đã hiểu mười câu.

Chỉ là, đứa con gái này lại thống lĩnh cả cái Thiên Sách phủ, chả phải

tiểu thư cành vàng lá ngọc chân yếu tay mềm gì, còn cần lão đi lo an toàn
sao?

Năm nàng 15 tuổi, xin Mộc Anh đào tạo một nhóm mật thám. Lúc đó

Mộc Anh đang lo đánh trận, đầu óc rối tung rối mù, hơi đâu đi quản. Lão
đành ậm ừ chiều con gái, sắp xếp vài thủ hạ đắc lực cho nàng, lão nghĩ
chẳng qua để con gái đùa đùa cho vui, dù sao lão quản cả chục vạn quân,
mấy chục châu phủ, người Liêu thì chạy như chó nhà có tang khắp nơi, chả
còn đứa nào dám đụng đến Mộc Hàm Yên.

Chẳng ngờ.

Đứa con gái này, tài năng quá đáng, càng làm càng to, thậm chí vượt cả

kiếm soát của Mộc Anh.

Lập công chiếm Đại Định, 2 năm sau, mạng lưới dưới tay nàng ta phình

ra, ngay cả Vương gia như lão cũng thấy đáng sợ, thầm nghĩ nếu mình
không phải cha nó, nửa đêm ngủ cũng không yên.

Lão dĩ nhiên vì con gái mặt mày lúc nào cũng rạng rỡ. Bây giờ về Trung

Đô, bất kỳ kẻ nào, từ Vương gia tới Hoàng đế, quân đội nhiều cỡ nào,
quyền lực lớn ra sao, nhìn mặt Mộc Anh cũng phải cẩn thận cẩn thận. Buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.