Chu Tiểu Xuyên thấy gì đó từ xa, nói:
- Đương gia, hình như phía kia có truy đuổi.
Lăng Phong nhìn về phía tây bắc.
Chỉ một lát, từ đường chân trời bốc lên bụi mù mịt, dần dà ngay mặt đất
cũng rung rung theo.
Hắn phân phó huynh đệ lùi lại, giấu ngựa rồi nấp bên sườn núi quan sát
tình hình.
Bên trong đoàn chạy nạn dường như cũng có người giỏi về quan sát. Có
vài người ở sau cùng hô hét loạn xạ, đoàn người bắt đầu hỗn loạn, dẫm đạp
lên nhau mà chạy.
Đám thanh niên có sức lực bất kể xung quanh, mạnh ai nấy đạp. Kẻ truy
đuổi vẫn chưa tới, tiếng khóc than hoảng sợ đã vang lên khắp nơi. Những
người bị đạp ngã hầu hết đều là nữ nhân trẻ em. Có những đứa trẻ ngã nằm
xuống đất, chưa kịp kêu la đã bị phía sau dẫm lên.
Lăng Phong chưa bao giờ gặp cảnh tượng khủng khiếp như vậy, hai bàn
tay hắn nắm chặt lại. Cảnh tượng này quá thật, dù xem bao nhiêu phim 3D
cũng không thể cảm giác được.
Đám bụi kia đã gần hơn, Lăng Phong đã có thể nhìn ra đôi chút.
"Kỵ binh Kim?" Lăng Phong nhìn vào trang phục thầm đoán.
- Húhúhú...
Đám kỵ binh khoảng hơn trăm tên bắt đầu tăng tốc, hú hét như những
con sói điên dại, khí thế như sóng dữ tràn tới. Chúng tách ra hai nhánh, có
lẽ dự định chạy dọc theo đoàn người kia để chém giết.