MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 139

- Thử?

Ngô Oánh Oánh nhìn lại. Cây đàn này, trước giờ là bảo vật của nàng,

chưa ai khác đụng vào.

- Không cho ta đụng vào làm sao mà chỉ nha?

Ngô Oánh Oánh lưỡng lự, rút cục nói:

- Ngươi cẩn thận, mấy hôm nữa ta còn dùng đến nó.

- Mỹ nữ cứ yên tâm là được.

Nói rồi Lăng Phong tiếp cây đàn qua.

Thật nặng, hắn lần đầu sờ đến cái thể loại đàn cổ to đùng thế này. Cây

cổ tranh này màu gỗ sẫm, tổng cộng đến 25 dây. Thử qua từng dây, Lăng
Phong nhận ra hình như chỉ có 5 quãng 5 nốt, thiếu mất 2 nốt, có lẽ phải
dùng thêm tay trái.

Ngô Oánh Oánh hiếu kỳ nhìn người này.

Lúc đầu nàng muốn cười, vì thấy hắn cứ như trẻ con nghịch đàn, cứ

đánh tới đánh lui mấy dây không ra giai điệu nào. Nhưng nhìn hắn thực sự
chăm chú, nàng cũng dần nghiêm túc.

Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra chút gì đó mới dám chém gió. Hắn nghe

qua cũng thừa biết Ngô Oánh Oánh là đỉnh cấp về thứ này, tuy nhiên trước
mặt mỹ nữ kiểu gì cũng phải tỏ vẻ một chút, hơn nữa hắn đúng có biết chút
ít thật.

Cách chơi đàn của Ngô Oánh Oánh là kiểu cổ điển, chỉ có móc và vê

dây nhiều ngón bằng tay phải, tay trái gần như chỉ để chỉnh cao độ.

- Ở chỗ quê hương chúng ta, ta thấy còn có kiểu chơi hợp âm...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.