MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 170

- Đúng vậy đúng vậy, vừa ngu vừa thấp kém, không với được tiên nữ

nên nói nhảm thôi.

-...

Mỹ nữ cất lời vàng ngọc, một lọat sắc lang liền chớp thời cơ thể hiện, ra

tay đã trấn áp quần lang.

Ngô Oánh Oánh vẫn nhìn về phía Lăng Phong. Mấy thứ tân kỳ nàng

làm hôm nay, phân nửa là từ Lăng Phong luyên thuyên mà thành. Nàng tuy
có tự tôn của mình, nhưng vẫn muốn nghe hắn nhận xét. Nói đúng hơn là
muốn hắn phải khen nàng, vì bấy lâu hắn ta chưa bao giờ khen nàng lấy
một câu, khiến Oánh Oánh rất khó chịu.

Lăng Phong sửa sang quần áo, cố trấn định tự nhiên:

- Ta thấy Ngô cô nương tiếng đàn rất chi là...

Nói đến đây thấy có gì không đúng, ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện

một đống ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn vào, ước chừng chỉ cần nói sai một
chữ là sẽ bị dìm chết.

"Anh hùng phải biết thời thế, nghĩ kỹ một chút đã."

Nghĩ vậy liền ho khan:

- Khụ... rất tài tình. Phải nói đăng phong tạo cực, nhân gian đệ nhất, ...

Gần như lập tức là tiếng phỉ nhổ:

- Phì, cái đó ai chả biết. Đồ ngu mà...

- Ông đã nói mà, chỉ tìm cách tự làm mình nổi bật để lấy sự chú ý của

người đẹp, không biết xấu hổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.