MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 1901

Hai năm qua, đi từ Giang Nam lên Hà Bắc, số mỹ nữ lọt mắt Lăng

Phong không nhiều, không như thời hiện đại, bước chân ra đường hai bước
gặp chục em, quay lưng vào nhà bật internet lên cả mấy ngàn em. Tuy
nhiên, kiếp này Lăng Phong lại đào hoa thấy rõ, hầu như em nào nổi bật
hắn cũng có cơ hội tiếp cận, không như thời trước các em đẹp chưa bằng ai
đã xem tiền hơn mạng, tầm cỡ nhân viên quèn như Phong ca ngay cả một
tẹo cơ hội lại gần cũng không có.

Kế đó lần lượt Mặc lão, rồi mấy huynh đệ gần gũi cũng xuất hiện chào

hỏi. Lăng Phong gặp ai cũng hồ hởi, kể ra sắp đầu thai lần hai, lần này
không khéo bị tẩy sạch ký ức, thôi thì điểm danh anh em một lượt rồi đi
cho thanh thản.

Thực ra, còn không ít người khác vô duyên vô vớ xuất hiện, Lăng

Phong không thể ngăn cản ký ức mình tuồn ra, chỉ buồn cười Lăng Phong
lại chả nhớ hết. Ví dụ một cô nương váy lục ôm tỳ bà, hoặc một cô nương
khác váy hồng rực lửa.

Lăng Phong quả thực rất nuối tiếc cái kiếp sống mới này, riêng đường

nhân duyên quá vượng, ngay cả tài sản ở kinh thành còn chưa kịp kiểm kê
lại, hình như cũng không ít, một thân bản sự tuy chưa phải vô địch thiên hạ,
nhưng so với ngày xưa hơn mười vạn tám ngàn dặm.

Thế mà bây giờ cứ thế này vứt hết.

Chưa kịp tiếc rẻ, Lăng Phong bỗng nhớ ra. Thiếu một người.

Người này, nếu nói đến độ thân thiết, thậm chí còn hơn cả Lâm Nghi

Anh. Lăng Phong và nàng ta thậm chí có cả quan hệ da thịt. Chỉ là, giờ này
muốn nhớ ra khuôn mặt đối phương, Lăng Phong lại không tài nào hình
dung nổi, hắn chỉ biết nàng ta là người đẹp nhất hắn từng gặp, kể cả kiếp
trước lẫn kiếp này.

Đang lúc hay ho, Lăng Phong bị một âm thanh ồm ồm làm giật mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.