MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 3187

Hồi đầu Lăng Phong còn tưởng biệt hiệu “Phiên Giang Thử” của Tưởng

gia có liên quan đến sông nước, bởi vì hắn nhớ mang máng nhân vật Tưởng
Bình phiên bản TVB vì giỏi bơi lội mới lấy biệt hiệu “Phiên Giang”.

Đáng tiếc, Tưởng Bình phiên bản dị giới lại không liên quan gì sông

nước, mà là tiếng đàn đánh lên có thể “phiên giang đảo hải”.

Bình ca căn bản không có khiếu âm nhạc, chơi Hồ cầm chẳng ra cái hệ

thống cống rãnh gì, thế nhưng lại rất thích làm nghệ sĩ. Chẳng thà luyện
một mình một phòng thì cũng được đi, đằng này lại luôn bắt anh em phải
nghe rồi bình phẩm cho hắn. Lần nào xong xuôi anh em đều khí huyết hỗn
loạn, phải tĩnh tâm điều tiết mấy canh giờ mới xong.

Tệ hơn là, có lần Cố lão nghe được, mặc dù than thở ngay cả lão cũng

chịu không thấu, nhưng đồng thời phán một câu động trời. Lão nói rằng
cách chơi Hồ cầm của Tưởng Bình kỳ thực là một loại âm pháp lợi hại, nếu
luyện thành công có thể hỗ trợ đồng đội đánh địch, phá vỡ tâm pháp thần
pháp thậm chí trận pháp của đối phương.

Đây là khái niệm gì? Rõ ràng lợi hại hơn cả choáng thuật của Lăng

Phong.

Cố lão không nói thì thôi, nói ra liền làm đám Lăng Phong chịu khổ dài

dài.

Tưởng Bình sau lần đó liền hứng trí bừng bừng, luyện tập càng thêm

hăng say. Lần nào cũng bắt anh em phải ngặm đắng nuốt cay ngồi nghe cho
hắn, xem cảnh giới đã đột phá hay chưa.

Có thể đột phá hay không không ai biết, mỗi lần thấy Bình ca muốn tìm

Hồ cầm, mấy anh em đều sợ xanh mặt.

Tưởng Bình lại chạy vào tìm lần hai, Lăng Phong liều mạng đánh mắt

với đám Bạch Ngọc Đường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.