MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 490

Thấy vị cô nương kia vẫn cô linh linh giữa sân khấu, Lăng Phong bỗng

vừa thương cảm vừa có ý trách móc hô lên:

- Ài, mỹ nữ nha, ngươi sinh ra đã đẹp như vậy, tài ca múa còn rất cao,

so với ta lúc trước thì gấp không biết bao nhiêu. Ta thậm chí lúc đấy muốn
bán mình cũng chả ai mua, chết không ai quản, cũng không có sân khấu
đứng mà nói cho người khác biết mình chán thế nào. Có cái gì mà đã tuyệt
vọng muốn buông xuôi chứ.

Lời này là lời thật.

Lúc mới tới thế giới này, Lăng Phong hàng ngày đi tim việc làm thuê,

hắn đều chửi trời không biết bao nhiêu lần. Hắn nghĩ nếu mình đừng cố
nữa, cứ buông xuôi như thế, chết đói thì đã sao, cũng có ai quan tâm đâu,
cũng chả ảnh hưởng gì người nào?

Thời điểm đó, thậm chí Lâm thị Mặc lão đối với Lăng Phong cũng chả ý

nghĩa gì cả. Cái cảm giác cô đơn giữa đất trời, không một ai là đồng cảm,
bị dồn nén khó chịu, Lăng Phong đều trải qua. Lúc đó nếu có sân khấu thế
này, Phong ca có khi đã hét luôn vài bài của Châu Kiệt Luân Đào Triết gì
đó cho người cổ đại nghe.

Tô Đóa Nhi bỗng ngước mắt nhìn lên.

...

Dư Minh Sinh đang rất bực mình nhìn sang Lăng Phong.

Thằng chưởng quầy này chả có lễ phép gì cả, có hoàng tử điện hạ ngồi

đây, cả tài tử đệ nhất kinh thành, chưa được phép ngươi chõ mồm cái gì
vào. Lỡ như nói sai, chả phải vừa rồi Dư Minh Sinh nói trúng một ít đổ
sông đổ bể sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.