MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 147

Cọ đẩy cánh cửa lên cao hơn, mở rộng khoảng trống vừa đủ
để thò đầu ra ngoài. Không có gì trên đường. Tuy nhiên phía
trên cây cầu, một cái gì đó đang di chuyển. Một thứ màu
vàng nhạt dưới cái nhìn giận dữ áp đảo của những ngọn đèn
đường, nhưng chắc chắn là màu trắng. Những sinh vật nhỏ
bé băng qua cầu: những đứa trẻ không lớn hơn Nia bao
nhiêu, bởi vì bức tường đá của cây cầu cao đến ngang vai
chúng.

Những đứa trẻ đi ra đường sau nửa đêm! Một, hai, ba, bốn,
năm! Nia đếm! Trai hay gái? Cô không thể nói được. Chúng
ở quá xa, đầu che kín trong lớp mũ trùm đầu. Liệu chúng có
phải là những “thứ” mà Gwyn đã nhắc đến: những sinh vật
lãnh lẽo đã mang chị của cậu đi mất? Chúng giờ đả ở trên
đồi và đang đi về phía một ngọn đèn vẫn đang cháy sáng
trên cửa sổ nhà nguyện.

Nia đẩy nhanh cửa sổ xuống bất chấp tiếng ồn gây ra. Cuộn
tấm vải của mình lại, cô chạy về giường. Run rẩy, Nia ôm
chặt con quái vật màu xanh của Iolo mà nó đã làm rớt khi
ngủ để có thêm sự trấn an.

Ngoài kia, tất cả mọi thứ đang trở nên tồi tệ. Một chuyện gì
đó khủng khiếp đang xảy ra. Một chuyện không thể ngăn
chặn lại. Cô có nên chạy đến chỗ Emlyn hay không? Không,
chung sẽ chặn cô lại và mang cô đi. Nia ép sát người vào
con quái vật bằng len mềm và nhắm nghiền mắt lại. Cô bắt
đầu ngậm miệng hát, trầm, nhỏ và đều đều, đầu vùi kín
bên dưới lớp chăn, cố gắng xóa đi hình ảnh những gì cô vừa
thấy, và tự thuyết phục bản thân rằng không có những đứa
trẻ của một hành tinh khác đang đi về phía nhà nguyện.

Khi cuối cùng giấc ngủ cũng đến, Nia mơ về chính mình khi
còn là một đứa bé nhỏ xíu đang nghịch đất gần cánh cổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.