MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 157

Rồi giọng cậu thay đổi, trở nên già dặn hơn, thông minh
hơn, và đầy quyền uy:

- Emlyn cần chúng ta. Có cắt nó đi cũng chẳng giúp ích
được gì, đúng không? Đúng không?

- Đúng!

Nia cuộn tấm vải lại.

- Nhanh lên!

- Chúng ta đi đâu đây?

- Đến nhà nguyện.

- Cha mẹ em có biết không?

- Biết. Anh xử lý việc đó rồi. Đi thôi! Và nhớ mang theo cái
áo đầm!

Gwyn thật sự có uy như vậy sao? Đẩy tấm vải vào trong
chỗ giấu tối đen dưới gầm giường, Nia nhặt cái áo đầm lên
và đi theo Gwyn.

Xuống cầu thang, đi dọc hành lang, xuyên qua cửa trước,
không cần phải rón rén đi. Tiếng piano lanh lảnh vang lên,
và tiếng tivi bật ồn ào. Bên trong bếp, ông bà Lloyd vẫn
đang ngồi im kinh ngạc. Cái thằng bé Gwyn Griffiths đó! nó
có cách bắt người ta phải chiều theo ý nó. Chúa ạ, lũ trẻ
ngày nay rồi sẽ ra sao?

Gwyn đóng cánh cửa màu đen lại, chặn đứng mớ tiếng ồn
hỗn độn bên trong nó. Cậu nói:

- Ổn rồi! Đùng tỏ vẻ nản lòng như vậy! Và nhanh lên!

Gwyn bắt đầu chạy và Nia đuổi theo cậu. họ băng qua căn
nhà màu xám của cô Oliver, nơi những cái rèm đăng ten bất
hạnh đang che giấu ai đó ám sát Mendelssohn; qua một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.