MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 162

Nia gọi, gọi mãi:

- Em đang làm gì thế này? Em đang ở đâu? Em là ai?
Gwyn? Anh ở đâu?

Và giọng nói cổ đầy thông thái đáp lại:

- Đúng yên nhé, Nia! Đừng chạy!

Lửa bò lên mạng nhện, những tia lửa vàng bắn vào ánh bạc,
những ngón tay đỏ chập chờn chộp lái cái áo đầm và nhảy
lên mặt cô. Nia hét lên với một ai đó mà cô không thể thấy:

- Cứu! Tôi căm ghét anh!

- Đừng cử động, Nia!

Nhưng cô không thể ngăn mình lại. Trong khi Nia bé nhỏ sợ
hãi bám chặt vào khoảng không mà cô tồn tại, hình ảnh
phản chiếu của cô bỏ chạy qua cánh đồng tối đen với một
đứa bé trên tay. Cô chạy dọc theo những con đường quen
thuộc, xuống một thung lũng nơi ánh trăng tạo ra những
hình dáng và những cái bóng kỳ quái, về phía những cái cây
nhỏ nhắn lâu đời cúi nhìn xuống những vòm hoa nở rộ; một
vườn táo đặt trong một vành trăng khuyết!

Em đi đâu vậy, Nia?

Cô hét lên:

- Em đi đến mặt trăng. Ôi, mặt trăng, dĩ nhiên rồi! Vườn táo
mặt trăng! Đó là nơi cô ấy đang sống – Perllan yr hanner
Lleuad. Cô ấy đã nói chư vậy, nhưng anh Emlyn chỉ nghe
được chữ “nửa vầng trăng”, cô Elinor Llewelyn đang sống
trong thung lũng nơi những bông hoa lạnh mọc.

- Em đi ra được rồi đó, Nia! Bước ngược lại về phía tiếng nói
của anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.