MẶT TRĂNG CỦA EMLYN - Trang 84

Miếng giấy dán tường màu hoa bạc màu để trống không chỉ
trừ vài tấm bảng lồng khung đen và những bức hình chụp
các sinh viên nhạc viện xuất sắc tại Eisteddfodau. Ngoài ra
hai cái đàn piano đen và tanh mùi cá, còn lại chẳng có gì cả.

Cái mùi cá là một điều bí ẩn. Cô Olwen thậm chí không phải
là một tín đồ của đạo Thiên Chúa giáo La Mã, và mọi người
đều biết cô ít khi đi chợ (ít đến nỗi nếu cô có nuôi một con
chim, nó cũng không có đủ đồ ăn). Cô là một phụ nữ nhỏ bé
với khuôn mặt trắng ngà hình tam giác, mũi và cằm nhọn,
cùng một cặp mắt đen sâu hoắm. Đơn giản và cuộn gọn
gàng vào sau gáy, mái tóc của cô đã bạc trắng lâu đến nỗi
ngay cả thậm chí cô còn không nhớ nó cốn có màu gì.
Nhưng tất cả chi tiết đó đều không là gì so với cặp lông mày
vĩ đại của cô Olwen: dài, đen và dày, chúng thống trị mọi
nét mặt của cô, kiểm soát mọi tình huống, làm cả những
anh chàng hát hợp xướng cao 6 feet cũng phải kính sợ.
Không ai chống lại cặp lông mày của cô Olwen nếu có thể.

Nia không có ý định học chơi piano lại. Kinh nghiệm đau
thương cô có được trước đây đã quá đủ.

Cô Olwen chào đón Nia với một ánh mắt săm soi và cho
phép cô chọn ghế ngồi. Cô bảo:

- Nhưng đừng ngồi gần Catrin quá, vì sẽ làm cô bé mất tập
trung. catrin sắp phải thi nhạc rồi đấy.

Cho nên Nia đã chọn một cái ghế bên cạnh cửa sổ, ở càng
xa cái đàn piano càng tốt. Có một tấm rèm đăng ten ở cửa
sổ. Đăng ten thật, một màu trắng kem tuyệt đẹp như
những bông hoa mận. Mép dưới hình vỏ sò của tấm rèm ở
bên dưới khung cửa sổ đến mười phân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.