MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 105

tới. Với Charity thì bà đã hiểu rõ, nhưng còn Call bà phải thúc đẩy anh ta
mới được. Bà đi qua nhà Call, lên thềm, gõ vào cửa.
Bà gõ lại lần nữa, cứ sợ anh không có ở nhà, nhưng bỗng cánh cửa mở ra,
Call xuất hiện, hàm xai nghiến chặt, râu không cạo, mắt cau có như bà
thường thấy trước đây. Bà nghĩ: đến tìm anh ta là đúng. Bà thấy Call còn có
vẻ khổ sở hơn Charity nhiều, linh cảm cho bà biết lý do tại sao trông anh
như thế.
Call ngạc nhiên khi thấy bà Maude, anh cố lấy vẻ bình tĩnh chào bà.
- Chào bà Maude.
- Chào Call buổi chiều. Xin lỗi đến quấy rầy anh nhưng tôi quá lo cho
Charity, nên…
- Charity à? – Anh nhìn qua vai bà sang bên nhà của Mose. – Có chuyện gì
vậy? Cô ấy khoẻ chứ?
- Rất khoẻ, nhưng cô ấy đi bách bộ cách đây hai giờ rồi mà chưa thấy về.
Tôi thấy lo sợ cho cô ấy.
Anh vươn người thẳng lên, khiến anh trông có vẻ cao hơn thường ngày.
Anh hỏi.
- Bà để cho cô ấy đi một mình sao?
- Từ hôm anh dẫn cô ấy đi xem hồ đến giờ, ngày nào cô cũng đi leo núi, có
lẽ cô ấy không để ý đến thời gian. Nếu đầu gối tôi không yếu, chắc tôi đã đi
tìm cổ rồi. Tôi định nhờ Buck, nhưng…
- Để tôi đi tìm cô ấy - Anh bỗng cắt ngang lời bà và bà nghĩ anh không
muốn để cho Buck đi tìm Charity – Tôi sẽ dẫn con Smoke đi theo. Có lẽ nó
sẽ đánh hơi tìm ra được lối cô ấy đi.
- Tôi đã nghĩ thế nào anh cũng có ý định ấy, cho nên tôi có mang theo cái
này - Đấy là cái áo sơ mi ngắn bằng vải mà Charity thường mặc để ngủ.
Call đưa tay lấy cái áo, khi mấy ngón tay anh cầm cái áo, tay anh run run.
Maude vỗ vỗ lên lưng bàn tay anh, nghĩ một bà già như bà, lắm lúc bà cũng
có mưu mẹo khôn ngoan.
- Chắc cô ấy đi không xa đây - Maude nói - Cô thường đi theo con đường
sau nhà thôi, nhưng chắc anh biết trên đường ấy có nhiều đường rẽ dẫn đi
lung tung, có nhiều nơi đường dốc trơn trợt. Nếu cô ấy té xuống hay là…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.