bên cạnh anh trên ghế trường kỷ. Bàn ghế trong phòng khách rất đẹp: ghế
nệm dài bọc da, sàn nhà lát gỗ cứng, thảm vải đủ màu sắc. Nhưng cũng như
các nơi khác trong nhà, việc trang trí trong phòng quá giản dị
- Em không thấy có bức ảnh nào hết - Cô nói, đưa mắt nhìn các bức tường
treo những bức tranh phong cảnh đắt tiền nhưng không có bóng người, còn
trên các chiếc bàn bằng gỗ óc chó láng bóng thì gần như trống trơn - Em
không thấy có bóng người. Ngay cả ảnh gia đình của anh cũng không có
Anh đưa mắt nhìn theo cô khắp phòng:
- Anh không treo. Nhìn ảnh gia đình anh, anh đau lòng lắm
Đây là lần đầu tiên anh đả động đến tai nạn, tim cô bỗng đập mạnh:
- Nhưng anh có mang theo lên đây. Anh có ảnh họ ở đây chứ?
Anh gật đầu:
- Trong ngăn tủ ở phòng ngủ
Anh có mang theo, nhưng anh không thể nhìn họ trong ảnh. Nhìn vào, anh
cảm thấy đau đớn
- Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ cho em xem
Anh quay mắt nhìn chỗ khác
- Ừ... có thể một ngày nào đấy
Nhưng cô không tin anh sẽ cho xem. Cô thừa cơ hỏi anh về cô bé, mặc dù
cô nghĩ đây là một sai lầm:
- Con gái anh bao nhiêu tuổi?
Cô chắc anh không đáp, có thể anh im lặng hay nổi giận. Nhưng anh đáp:
- Ba. Ngày một tháng 11 là sinh nhật của nó - Anh nhìn thẳng ra phía trước,
mắt dán vào chiếc lò sưởi bằng đá khổng lồ ở cuối phòng - Hôm Susan mở
tiệc sinh nhật cho nó, tất cả chúng tôi đều đội mũ giấy trông rất buồn cười.
Sau đó không lâu thì... nó chết, trước lễ Giáng sinh một ít
Charity cảm thấy nghẹn ngào trong lòng. Cô buộc lòng phải tiếp tục câu
chuyện. Cách duy nhất để anh vượt qua nỗi đau khổ trong lòng là phải bộc
bạch hết nỗi đau trong lòng ra. Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
- Em biết hai người chết vì tai nạn xe hơi. Chuyện xảy ra như thế nào?
Im lặng nặng nề trong phòng khách. Bên ngoài cửa sổ, gió thổi xào xạc qua
cành cây. Mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, nhưng phòng không được ấm.