MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 256

chút nào, vì anh ấy mất thì giờ để kéo xe tôi lên khỏi suối.
- Thôi được rồi… vậy tôi xin bồi thường cho cô.
- Sao? – Call hỏi.
- Tôi nói rồi. Tôi có bạn bè, tôi sẽ mượn tiền của họ để bồi thường cho cô
ấy.
- Này, anh hãy nghe tôi nói cho rõ… - Call cười với hắn, nhưng nụ cười
không phải là nụ cười. – Anh và bạn anh phải đến Lily Rose để sửa lại cây
cầu. Trong một tuần phải làm xong, nếu trong thời gian ấy mà không xong,
chúng tôi sẽ báo cho chính quyền biết, và khi ấy anh cùng bạn anh phải làm
việc với họ chứ không phải với tôi.
- Khoan đã!
- Và anh phải làm việc để bồi hoàn đủ số tiền sửa cái máy vét. Anh phải lo
liệu đấy.
Tyler nghiến chặt hai hàm răng.
Buck móc ngón tay cái dưới quai áo lót, mấy ngón tay to tướng bóp mạnh
quai áo. Gã nói:
- Mày nên làm cho rồi, con à.
Ty quắc mắt nhìn Call, hít vào một hơi rồi từ từ gật đầu.
- Thôi được rồi, mẹ kiếp, tôi sẽ sửa cái cầu mắc dịch ấy.
- Và anh phải ăn nói lễ phép trước mặt cô Sinclair.
Ty nghiến răng.
- Sáng mai anh phải bắt đầu công việc. Có mặt lúc 7 giờ, không được trễ.
Call để tay lên hông Charity, ước sao anh đã làm cho gã ngu này mở não.
Anh nghĩ: gã đã lãnh hậu quả đau đớn vì tội thả con chạy rông. Nếu có đứa
con nào cần áp dụng lối giáo dục dùng roi dùng vọt của ngày xưa cho có
kinh nghiệm, thì kẻ đó chính là Tyler Johnson.
Anh nhìn Charity, cô lặng lẽ đi bên cạnh anh, mái tóc vàng xõa xuống đôi
vai mảnh mai của cô như tấm màn màu vàng, và eo cô dưới tay anh nhỏ
nhắn, thon cong. Anh ước chi đừng quá ham gặp cô như thế này.
- Anh rất ân hận về những việc đã xảy ra – Anh nói, hy vọng anh đã chấm
dứt được những chuyện không hay cho cô.
Cô nhìn anh, cười và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.