MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 303

viên đạn bắn trúng vào giữa trán hắn.
Call vội lồm cồm ngồi dậy, rồi kéo cô đứng lên. Mặt cô nhếch nhác, tay vẫn
còn nắm chặt khẩu súng, nhưng cô bình an vô sự. Anh quá mừng, đến độ
choáng váng cả người.
- Tốt rồi – anh dịu dàng nói, lấy khẩu súng trên tay cô, hai tay cô run lẩy
bẩy - Mọi việc đều ổn thỏa rồi – Anh kéo nhẹ cô vào lòng, cảm thấy cô run
trong vòng tay anh, và anh ôm cứng cô, âm thầm đọc lời kinh cảm tạ Chúa.
Toby chạy vào cửa trước, vào bếp và hỏi:
- Hai người không sao chứ?
- Tôi không biết anh làm gì ở đây vào lúc đêm khuya như thế này – anh nói
– Nhưng tôi hết sức vui mừng thấy anh đến.
- Tôi đến nhà Jenny – Toby nói, mặt cậu hơi ửng đỏ - Cô ấy lẻn ra gặp tôi.
Chúng tôi nghe súng nổ. Tôi nghĩ chắc ông cần người giúp.
Call cảm thấy muốn cười.
- Mở hết cửa sổ cửa lớn ra, trong nhà đầy ngập khí đốt!
- Lạy Chúa Jesu! – Toby chạy đi làm nhiệm vụ được giao phó.
- Em canh nó cho anh – Call nói với Charity, đưa khẩu súng lại cho cô,
nhìn cô nắm trong tay, nhưng lần này cô nắm vững vàng - Nếu hắn di động,
em cứ bắn. Anh đi đóng van ở thùng khí đốt.
Khi anh trở lại, các cửa sổ đều mở, ngôi nhà thông thoáng. Toby cầm súng,
còn Charity ra ngoài tiền sảnh để giúp Ross Handerson.
- Tôi đã gọi cảnh sát rồi – Toby nói – Tôi báo cho họ biết chuyện xảy ra. họ
nói sẽ cho trực thăng cấp cứu đến. Khi trời sáng máy bay đến đây ngay.
- Làm thế quá tốt!
Call và Toby trói gô gã đàn ông mặc đồ đen trong khi Charity băng bó vết
thương nơi ngực cho Ross.
Khi Call đến bên cô, Charity nói:
- Hơi thở ông ấy còn đều đặn, nhưng ông ấy mất nhiều máu – Anh thấy
chiếc khăn tắm cô ép vào vết thương ướt cả máu.
- Ta còn giúp nhiều chuyện nữa, em ở đây để anh đi xem những người kia
ra sao, không biết họ còn sống hay không.
- Chắc còn sống. Em lấy cây dao của Jim, em nhớ thấy anh ấy buộc cây dao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.