- Nhưng rủi cho họ là… - Hope nói thêm – Cũng theo báo chí cho biết,
công trình mới của công ty Mega Tech là dùng đồng, kim loại rẻ hơn bạch
kim rất nhiều. Thảo nào họ muốn giết Call là phải.
Charity nhìn Hope, cô chị ngồi chéo hai chân dưới ghế nệm dài
- Spears biết Call sẽ không dừng công việc sáng chế - Charity nói – Không
bao giờ dừng khi công ty của anh đã gần đến chỗ thành công. Em nghĩ giải
pháp duy nhất của chúng là phải giết anh thôi.
Bà chị nhìn Charity khiến cô rùng mình. Bây giờ Call bình an rồi, đây là
điều đáng mừng thật, nhưng vẫn không làm cho cô bớt thương nhớ anh
chút nào hết.
“Ơn chúa đã thương gia đình mình”, cô nghĩ. Khi cô mới trở về thành phố,
bố cô đã gọi điện thoại đến liền. Patience cũng gọi điện đến. Cuối tuần vừa
qua, hai chị em vì lo lắng cho cô nên họ đã đáp tàu lửa từ Boston đến nghỉ
chơi với cô. Họ biết chuyện xảy ra ở Yukon, nhất là họ biết cô đã yêu Call
và hiện nay tim cô đang tan nát. Cứ lấy cớ này cớ nọ, ngày nào họ cũng
điện thoại đến nói chuyện với cô.
Và Hope là tảng đá trong bão táp, chị thường thúc đẩy, động viên Charity
vươn lên trước mọi thử thách, vui chơi với đời, không nên ngồi ru rú trong
nhà.
Như sáng sớm hôm ấy chả hạn.
Sau khi chị khăng khăng bảo Charity đi đến tiệm bánh nhỏ của người Pháp
ở giữa khu phố để mua bánh bao croissant trở về, chị nói với cô:
- Cách đây mấy phút Deirdre có gọi em đấy – Charity biết Hope muốn cô
vui lên, làm việc và vui chơi với mọi người – Cô ấy muốn em gọi lại cho
cô.
- Cô ấy có nói về chuyện gì không? – Charity đưa tay nhấc điện thoại
- Nói chuyện về buổi tiệc của hội Văn học nghệ thuật. Chị đoán cô ấy
muốn em đến dự.
Charity càu nhàu rồi cúp máy. Hope vội bước đến, lấy ống nghe lên để vào
tay Charity:
- Đừng, đừng làm thế. Gọi lại cho cô ấy. Ít ra em cũng nên nghe thử cô ta
nói gì chứ?