MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 130

Hiểu Khê nhìn họ xua tay: “Không sao. Các anh đi đi, anh ấy là bạn

của tôi!”.

Đội đến khi đám người Liệt Viêm Đường Kia lùi về chiếc xe hơi đậu

đằng xa, Hiểu Khê mới quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn người đang đỡ lấy cô,
nhẹ nhàng cất tiếng: “Anh Giản Triệt…”

Rõ ràng họ mới gặp nhau hồi lúc trưa, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ trôi

qua, sao bây giờ cô lại có cảm giác như xa anh lâu lắm rồi? Gặp được Giản
Triệt như gặp được một người thân thích mà cô thương nhớ nhưng đã xa
nhau lâu lăm rồi vậy.

Giản Triệt hơi cau mày vì dù đã qua mấy lớp quần áo nhưng anh vẫn

cảm nhận được sức nóng tỏa từ trên người cô. Anh nghiêm nghị nhìn cô:
“Em có biết mình đang sốt không?”.

Hiểu Khê nghi ngờ tự sờ trán mình: “Em sốt rồi sao?”. Đúng là nóng

thật, thảo nào cả ngày nay cô cứ thấy khó chịu.

“Em đã uống thuốc chưa?” Giản Triệt lo lắng hỏi.

Hiểu Khê chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Phải uống thuốc ạ?”.

Giản Triệt lặng nhìn cô không nói, hồi lâu mới thở dài: “Thôi, từ đầu

đã biết khờ khạo như em thì thế nào rồi…”.

Hiểu Khê chợt nhớ ra liền hỏi: “Anh Giản Triệt, sao anh lại ở đây?

Anh đang đợi em à? Có việc gì ạ?”

Giản Triệt nhìn cô đầy lo lắng: “Anh không yên tâm về em. Không

biết em cuối cùng thế nào? Không biết có còn khó chịu không? Không biết
hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em có chịu đựng nổi hay không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.