MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 144

Sắc mặt Lưu Băng từ từ thay đổi: “Lúc đó anh cứ tưởng…”. Rồi anh

nín chặt, không thốt nên lời nữa.

Một dự cảm không lành bao trùm lên Hiểu Khê. Giọng cô run lên:

“Nhưng sao, nhưng sao em không hề bị thương? Em không hề trúng đạn có
phải không?”.

Lưu Băng muốn nói gì mà sao chẳng cất lên thành tiếng, chỉ thấy gật

đầu mà thôi.

Nỗi sợ hãi lại quấn lấy Hiểu Khê. Cô lại nắm tay anh thật chặt, lo lắng

hỏi: “Vậy… những viên đạn kia đã bắn vào đâu? Cô ta đứng gần em như
vậy… Em còn nhớ mũi súng của cô ta như một hố đen sâu thẳm chĩa thẳng
vào người em…”.

Mặt Lưu Băng trắng bệch.

Hiểu Khê bỗng cười một cách đáng sợ: “Ha… ha.. em hiểu rồi. Thiết

Sa Hạnh chắc chắn tay chân loạng quạng, đến cả bắn súng cũng không biết
bắn, nên dù gần như thế nhưng vẫn bắn không trúng, có phải không? Ha…
ha… cô ta thật là ngốc!”

Anh bỗng ôm chặt lấy cô. Hiểu Khê không muốn, nhưng cũng không

màng đẩy anh ra, chỉ khàn khàn nhắc lại: “Có phải không anh? Anh nói đi
chứ! Nói đi!”.

Ánh mắt anh thật lạ, anh nói khẽ: “Không phải”.

“Không phải gì chứ? Anh nói đi!”, cô nóng vội đến điên lên.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của cô. Giọng anh nhỏ và khàn

đến đáng sợ, cuối cùng anh cũng nói hết sự thật: “Cô ta đứng gần em như
thế, dù bắn dở đến đâu cũng không thể bắn hụt hết tất cả. Em không bị
thương là vì có người đã cứu em. Anh ta đã nhào lên trên người của em,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.