MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 59

Hiểu Khê bướng bỉnh: “Nhưng ít nhất anh còn có hy vọng… Nếu anh

chọn con đường đó, một chút ít hy vọng cũng sẽ không còn…”. Nước mắt
cô vẫn lăn dài: “Chỉ cần anh bước chân vào ngưỡng cửa nhà họ Mục, tiếp
nhận chức vị đó, sẽ có vô vàn phiền phức quấn chặt lấy anh không buông
tha. Lúc đó anh muốn trốn khỏi nó còn khó hơn lên trời nữa!”.

Lưu Băng nhắm mắt, thở dài: “Anh biết. Em không cần nói nữa”.

“Biết sao vẫn làm?”, Hiểu Khê vẫn không buông tha. Cô đấm vào

người anh, vừa đấm vừa khóc: “Anh điên rồi sao? Sao có thể làm vậy?”

Lưu Băng đứng im, không né tránh: “Anh chỉ có mỗi một con đường

để đi thôi!”.

Hiểu Khê dừng tay, nói ngay: “Vô lý, không chỉ có một con đường.

Anh còn rất nhiều con đường khác có thể đi kia mà. Anh có thể làm bác sĩ,
luật sư, hay làm một doanh nhân, làm một nhà nghiên cứu khoa học, thậm
chí là một nhà văn, một cảnh sát! Tất cả những con đường này anh đều có
thể chọn, tại sao cứ nhất định phải đi theo xã hội đen chứ?”.

Lưu Băng đột nhiên nắm lấy tay cô nói: “Bởi anh không thể đứng nhìn

Thiết Đại Kì tiếp tục sống, không thể để yên cho tên sát nhân đã sát hại ông
ngoại anh, bác anh, cha mẹ anh, rồi sắp tới có thể là ông nội và chính anh
nữa”. Càng nói, Lưu Băng càng giận dữ, đôi mắt rực lửa: “Em có hiểu thế
nào gọi là thù hận không?”

Hiểu Khê lấy tay lau nước mắt, lắc đầu nói: “Em không biết, chỉ biết

anh rất đau khổ. Và em biết thù hận là con dao hai lưỡi, không chỉ làm cho
kẻ thù của anh chảy máu mà chính anh cũng sẽ như vậy…”. Hít một hơi
thật sâu, cô nắm lấy tay anh, tha thiết khuyên can: “Cứ xem như anh báo
được thù, người khác rồi cũng sẽ đến tìm anh rửa hận. Ân ân tương báo đến
khi nào mới được chấm dứt đây?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.