MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 81

Hiểu Khê lắc đầu: “Nếu không nặng, sao anh phải vào bệnh viện chứ?

Vết thương của anh nhất định rất nghiêm trọng, em còn nghe nói là…”. Cô
lo lắng nhìn Lưu Băng: “Anh bị thương ở đâu thế? Có đau lắm không
anh?”. Hiểu Khê xót xa, kiểm tra một lượt người anh: “Khuôn mặt anh
xanh xao quá, chắc là đau lắm hả anh? Anh đau ở đâu? Bác sĩ nói có nặng
không? Anh có…”.

“Em quan tâm đến anh ư?” Lưu Băng ngắt lời của cô.

Hiểu Khê gặt đầu.

“Tại sao?”, giọng anh là lạ, “Không phải chúng ta đã chia tay rồi

sao?”.

“Chia tay?...”, Hiểu Khê ngơ ngác, cứ nghiêng đầu lẩm bẩm một

mình: “Chúng ta chia tay rồi à? Khi nào nhỉ? Sao em không nhớ nhỉ? Có
phải anh đã nhớ nhầm rồi không?”.

Giọng của Lưu Băng trầm hẳn xuống: “Khi anh rời khỏi nhà của em,

anh có nói…”.

Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Như thế đã tính là chia tay rồi ư?... Nhưng

em có đồng ý lời đề nghị của anh đâu!”

Lưu Băng nhìn Hiểu Khê không chớp mắt. Đôi mắt cô rực sáng, đầy

quyết tâm. Anh biết cô không đùa. Anh nín thở, để mặc trái tim mình cảm
nhận luồng không khí ấm áp đang bao trùm khắp gian phòng.

“Hiểu Khê!”, cuối cùng Lưu Băng đã không thể kìm chế được, đành

ôm chầm lấy cô, quên cả mình đang bị thương nặng. Anh ra sức ôm thật
chặt, bằng tất cả sức lực mà mình đang có. Khuôn mặt của anh tựa sát má
cô. Hơi thở nóng bỏng. Lưu Băng thốt lên đầy sung sướng: “Hiểu Khê…
anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ đến gặp anh nữa… Anh cứ ngỡ em sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.