MATILDA - CÔ BÉ NGHỊCH NGỢM - Trang 130

không màn che. Đồ vật duy nhất trong phòng là hai thùng gỗ lật úp, coi như
là ghế, và thùng gỗ thứ ba, to hơn một tí, coi như là bàn. Tất cả chỉ có thế.
Tường nhà không có tranh, sàn nhà không có thảm, còn trần nhà thì thấp tới
nỗi Matilda có thể nhảy lên là chạm tay tới nó.

Matilda sợ hãi. Có thật đây chính là nơi mà cô giáo xinh đẹp dịu hiền

ăn mặc gọn gàng của bé ở không? Đây là nơi cô phải trở về sau một ngày
làm việc sao? Khó tin quá. Nhưng hẳn phải có lý do nào đó chứ? Chắc là
có điều gì lạ xảy ra quanh đây.

Cô Honey đặt khay trên cái thùng gỗ lập úp (được coi như là bàn), nói

với Matilda:

- Ngồi xuống đi cưng, ngồi xuống đi. Chúng ta sẽ dùng một tách trà

thật ngon. Ăn bánh mì nhé? Cả hai lát là của em đấy. Cô không bao giờ ăn
thêm khi về nhà. Vì cô đã dùng bữa trưa thịnh soạn ở trong trường, nên cô
no bụng cho đến tận sáng hôm sau.

Matilda cẩn thận ngồi xuống thùng gỗ lật úp. Bé không tỏ ra khách

sáo, cầm lát bánh mì phết bơ margrine và bắt đầu ăn. Nếu ở nhà, bé sẽ ăn
bánh mì nướng phết bơ và mứt dâu, và thêm một cái bánh xốp nữa. Nhưng
thế này mà lại vui hơn. Ngôi nhà chứa đựng điều bí ẩn nào đó, và Matilda
đang mong đợi để tìm hiểu xem bí ẩn đó là gì.

Cô Honey rót trà và thêm chút sữa vào hai ca nhựa. Cô chẳng tỏ vẻ gì

khó chịu khi ngồi trên thùng gỗ lật úp, trong căn phòng trơ trụi, uống trà
bằng ca nhựa mà cô đang đặt lên đầu gối. Cô nói:

- Cô suy nghĩ rất nhiều về điều em đã làm với cái ly. Đó là sức mạnh

tuyệt vời mà em được ban tặng đấy, em biết không?

Matilda cố ngưng nhai bánh mì để trả lời:

- Vâng, em biết, thưa cô Honey.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.