MÁU CỦA HOA - Trang 183

mới sinh sôi nảy nở dưới ánh nắng mặt trời nóng bỏng. Làn da tôi vẫn còn
vương vấn đâu đây cái ôm ấp của Fereydoon. Tim tôi như loạn nhịp, giống
như cái ngày mà tôi đứng trên cầu nhìn vào đất Isfahan và mong mỏi mở ra
những bí mật của thành phố này. Vậy mà tôi lại cảm thấy bên trong lòng
trống rỗng cứ như thể bị mất hẳn đi cái gì đó, một cái gì đó mà tôi không
thể gọi tên ra được.

Lúc tôi đi ngang xuyên qua khu Tứ vườn, mắt tôi nhìn thấy nơi đi dạo

của những người nhà giàu, quanh đó người ta trồng hoa mõm chó hồng và
thủy tiên xanh lơ. Tôi tự hỏi nếu như mình trốn vào những đám cỏ cây màu
xanh dày đặc kia dưới những bóng cây đề mang theo bánh mì, hạnh nhân
và pho mát cừu cùng với một người chồng như đi chơi dã ngoại thì sẽ ra
sao nhỉ. Có hai gã thanh niên trông có vẻ hăm hở để ý thấy tôi liền bắt đầu
tỏ ý khơi khơi chờ tín hiệu của tôi.

Cô em trông như quả mận, ngọt ngào ngon vị như đào tơ. - Một gã

thanh niên cố tình nói to với gã kia. - Chỉ cần nhìn dáng mắt cá chân cô
nàng là tớ biết ngay mà.

Tôi quay về phía phố của nhà Gostaham, tảng lờ hai gã thanh niên kia

đi, tôi bí mật tủm tỉm sau tấm mạng che mặt. Bây giờ tôi biết chính xác cái
gì làm cho những gã thanh niên đại loại như thế phiền muội đến như vậy
dưới những chiếc áo khoác ngoài của họ. Tôi nhìn quanh mình, nhìn vào
những người phụ nữ khác, tôi nhìn thấu được vẻ khoái trá che ẩn đằng sau
những mạng che mặt kia của bọn họ. Bọn đàn bà chúng tôi luôn là điều
ngạc nhiên cho mọi người nếu được bóc từng lớp từng lớp một.

Vẻ hồ hởi của tôi không hề trong sáng. Có gì đó đã mất đi một cách

trắng trợn trong cái đêm của tôi với Fereydoon; điều gì đó làm cho con
người ta cứ phải hoài niệm mãi trong vô vàn bài ca, bài thơ, cứ nâng niu
hoài và cứ trân trọng mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.